0 chữ
Chương 17
Chương 5.1
Tất Lam nắm lấy bả vai Nhan Chiêu lắc mạnh: “Ngươi muốn chết sao? Mau nhổ thịt rắn ra mau lên.”
Nhan Chiêu bị lắc đến chóng mặt, nàng không khách sáo đẩy Tất Lam ra.
Tất Lam không ngờ Nhan Chiêu nhỏ gầy lại có sức lực như vậy, nàng bị đẩy lùi vài bước mới đứng vững.
Nhan Chiêu không để ý nàng, nàng lặng lẽ thu dọn nồi bát, dập tắt đống lửa, một mình xoay người đi sâu vào rừng.
Tất Lam thấy tình thế gấp gáp: “Nhan Chiêu!” Nàng bước nhanh đuổi theo.
Cánh tay bị túm chặt, Nhan Chiêu buộc phải dừng bước.
Tất Lam nói nhanh: “Chuyện trước đây ta xin lỗi ngươi, nhưng giờ ngươi ăn phải đồ độc nguy hiểm đến tính mạng, ta không thể đứng nhìn không quản! Ngươi mau theo ta gặp đại phong chủ, nhờ ông ấy giúp ngươi giải độc!”
Nhan Chiêu chỉ thấy khó hiểu.
Nàng hất tay đẩy Tất Lam ra, không kiên nhẫn hiện rõ trên mặt: “Ta sống hay chết, liên quan gì đến ngươi?”
Tất Lam bị hỏi đến nghẹn lời, lúc định thần lại, Nhan Chiêu đã đi xa.
Tất Lam thầm kêu: “Ôi, hỏng rồi!”
Nàng nhớ ra ý định của mình còn chưa nói xong.
Trước mắt Nhan Chiêu không thích nàng, hơn nữa là nàng làm sai trước, chẳng nghĩ ra cách nào khác, Tất Lam đành đến Ánh Tiên Cư trước, báo chuyện này cho Nguyên Dịch.
Không ngờ, Nguyên Dịch nghe xong chỉ vẫy tay, vẻ mặt chẳng chút để tâm: “Không sao đâu, chỉ là con rắn nhỏ, không làm nàng chết được.”
Tất Lam ngơ ngác trên mặt.
Tu sĩ Kim Đan kỳ bị Ngũ Độc Xà Vương cắn một phát mà không cứu kịp cũng chưa chắc giữ được mạng, Nhan Chiêu linh khí trong người yếu ớt, rõ ràng chưa tới Trúc Cơ!
Nguyên Dịch trong lòng lại nghĩ chuyện khác, hắn bối rối xoa giữa mày, lẩm bẩm: “Duyệt nha đầu mấy ngày nay không biết chạy đi đâu rồi, đến chủ phong xong không về, có phải bị thằng nhóc Kiếm Thành lấy cớ luận kiếm giữ lại không?”
Hắn mở nắp lư hương, bỏ thêm ít bột hương vào, cuối cùng nói thêm: “Xem ra ngày mai vẫn phải tự ta đi một chuyến thôi.”
Ngày hôm sau, Nhan Chiêu tỉnh dậy phát hiện mình lơ lửng giữa không trung, bị người xách như gà con trong tay.
Lần này người túm nàng là một đạo sĩ, áo đạo xanh đen giặt đến bạc màu, tay cầm phất trần ra vẻ, nhìn cách ăn mặc cũng có chút phong thái tiên nhân.
Chỉ là người này mặt trắng không râu, nam sinh nữ tướng, vì dung mạo quá nổi bật, bộ áo đạo trên người hắn lại trông hơi kỳ cục.
Đây không phải lần đầu nàng gặp cảnh này, Nhan Chiêu quen rồi.
Đạo sĩ lại là người không chịu ngồi yên, chủ động bắt chuyện với nàng: “Ngươi không tò mò chúng ta đi đâu sao?”
Nhan Chiêu im lặng: “…”
Đạo sĩ không ngại nàng không nói chuyện, tự lẩm bẩm tiếp tục: “Ngươi chẳng phải luôn chán ghét cuộc sống trong tông môn sao? Vì vậy ta nghĩ ra cách đưa ngươi xuống núi.”
Nhan Chiêu vẫn im lặng: “…”
Hắn nói thêm: “Ôi, ngươi không cần cảm ơn ta, cứ xem như ta làm việc thiện tích đức. Nếu ngươi may mắn không chết, sau này nhớ cúng chút hương khói cho ta.”
Nhan Chiêu tiếp tục im lặng: “…”
Nàng khẽ nhướng mắt.
Từ góc độ này, nàng không thấy được vẻ mặt đạo sĩ, nhưng qua giọng điệu, nàng cảm nhận rõ sự đắc ý không che giấu của hắn.
Nhan Chiêu thầm nghĩ. Cuối cùng cũng vứt được nàng, cái phiền toái lớn này, vui cũng là lẽ thường.
Chớp mắt, họ đã đến chủ phong, bước lên bậc thang, đi thẳng tới đỉnh núi.
Trong tầm mắt hiện ra một bệ ngọc trắng vuông vức, lối vào dựng một tấm bia ngọc, phía trên có khắc một dòng chữ.
Xung quanh bệ đứng vài trưởng lão, họ đang trò chuyện trao đổi, mỗi trưởng lão phía sau đều có một hàng đệ tử ©υиɠ kính theo sau.
Với Nhan Chiêu, đây là nơi hoàn toàn xa lạ. 300 năm qua nàng chưa từng rời Thiên Châu Phong, huống chi là quảng trường ở chủ phong, nơi ngay cả đệ tử thân truyền cũng không được tự do ra vào.
Nhưng rất nhanh, Nhan Chiêu thoáng thấy vài gương mặt quen thuộc trong đám người.
Trong đó có nữ đệ tử thích xen vào chuyện người khác kia.
Nguyên Dịch dẫn Nhan Chiêu xuất hiện ở Thiên Châu Phong, bước đi nghênh ngang, chẳng ngại ánh mắt người khác.
Có người thì thầm: “Thì ra nàng là Nhan Chiêu, ta đã từng nghe sư phụ nhắc qua chỉ là phế vật một cái, tu hành 300 năm vẫn chưa đột phá Trúc Cơ, làm mất hết thể diện Phất Vân tông!”
Một người khác tiếp lời: “Dù sao danh ngạch Thiên Châu Phong cũng dùng không hết, Nguyên Dịch Tiên Tôn chắc muốn thoát khỏi cái tai tinh này, nên mới cho nàng xuống núi rèn luyện.”
Người thứ ba nói: “Với chút tu vi này, xuống núi cũng chỉ có đường chết.”
Người cuối cùng thêm vào: “Khó nói, tai họa để lại ngàn năm, loại như nàng, chết quách đi còn hơn.”
Nhan Chiêu tu vi không cao, nhưng tai rất thính. Những lời họ tự cho là nhỏ giọng nói nói với nhau nhưng nàng lại nghe rõ không sót chữ nào.
Đạo sĩ bên cạnh nàng đương nhiên cũng nghe thấy, chẳng qua, mấy đệ tử thì thầm to nhỏ, mỗi trưởng lão ở đây đều nghe rõ mồn một.
Nhưng không ai đứng ra ngăn lại.
Nhan Chiêu cũng không lên tiếng, mặt lạnh làm người vô hình.
Nhưng nàng lại để tâm một chút, lặng lẽ quan sát xung quanh.
Sau lưng người nói xấu nàng, cầm đầu là đệ tử thân truyền dưới trướng đại trưởng lão Thiên Châu Phong, Lạc Kỳ.
Mấy người còn lại nàng không quen, nhưng thông qua quần áo trên người, nàng đoán họ đến từ Địa Linh Phong và Huyền Kính Phong.
Ở góc của quảng trường, vài đệ tử Hoàng Âm Phong đứng yên lặng, xem như không liên quan đến mình.
Chỉ có một ngoại lệ.
Nữ đệ tử mới đến bị Lạc Kỳ và mấy đồng môn cô lập, lại không thân với đệ tử Hoàng Âm Phong, nên lẻ loi đứng một mình.
Nguyên Dịch tùy tay ném Nhan Chiêu xuống dưới đất, Tất Lam lập tức tiến đến: “Nhan sư muội!”
Thân thiết như thể giữa họ chưa từng có hiềm khích.
Nhan Chiêu mắt nhìn thẳng, bước qua trước mặt nàng, Tất Lam chạm phải không khí.
Nhưng nàng vẫn ngạc nhiên trong lòng. Hôm qua nàng tận mắt thấy Nhan Chiêu ăn thịt rắn kịch độc sau đó lúc nghe Nguyên Dịch nói không sao còn bán tín bán nghi. Giờ thấy Nhan Chiêu khí sắc hồng hào, độc rắn không ảnh hưởng chút nào, nàng buộc phải thừa nhận mình ít hiểu biết.
Quả nhiên Thiên Châu Phong lắm người kỳ lạ, vị Nhan sư muội này tuyệt không vô dụng như lời Lạc sư huynh nói.
Lần này xuống núi rèn luyện, các đệ tử cuối cùng sẽ phải tham gia đại hội đệ tử tiên môn, tông môn rất coi trọng, đặc biệt tổ chức buổi tiệc tiễn đưa này.
Nhan Chiêu bị lắc đến chóng mặt, nàng không khách sáo đẩy Tất Lam ra.
Tất Lam không ngờ Nhan Chiêu nhỏ gầy lại có sức lực như vậy, nàng bị đẩy lùi vài bước mới đứng vững.
Nhan Chiêu không để ý nàng, nàng lặng lẽ thu dọn nồi bát, dập tắt đống lửa, một mình xoay người đi sâu vào rừng.
Tất Lam thấy tình thế gấp gáp: “Nhan Chiêu!” Nàng bước nhanh đuổi theo.
Cánh tay bị túm chặt, Nhan Chiêu buộc phải dừng bước.
Tất Lam nói nhanh: “Chuyện trước đây ta xin lỗi ngươi, nhưng giờ ngươi ăn phải đồ độc nguy hiểm đến tính mạng, ta không thể đứng nhìn không quản! Ngươi mau theo ta gặp đại phong chủ, nhờ ông ấy giúp ngươi giải độc!”
Nhan Chiêu chỉ thấy khó hiểu.
Tất Lam bị hỏi đến nghẹn lời, lúc định thần lại, Nhan Chiêu đã đi xa.
Tất Lam thầm kêu: “Ôi, hỏng rồi!”
Nàng nhớ ra ý định của mình còn chưa nói xong.
Trước mắt Nhan Chiêu không thích nàng, hơn nữa là nàng làm sai trước, chẳng nghĩ ra cách nào khác, Tất Lam đành đến Ánh Tiên Cư trước, báo chuyện này cho Nguyên Dịch.
Không ngờ, Nguyên Dịch nghe xong chỉ vẫy tay, vẻ mặt chẳng chút để tâm: “Không sao đâu, chỉ là con rắn nhỏ, không làm nàng chết được.”
Tất Lam ngơ ngác trên mặt.
Tu sĩ Kim Đan kỳ bị Ngũ Độc Xà Vương cắn một phát mà không cứu kịp cũng chưa chắc giữ được mạng, Nhan Chiêu linh khí trong người yếu ớt, rõ ràng chưa tới Trúc Cơ!
Nguyên Dịch trong lòng lại nghĩ chuyện khác, hắn bối rối xoa giữa mày, lẩm bẩm: “Duyệt nha đầu mấy ngày nay không biết chạy đi đâu rồi, đến chủ phong xong không về, có phải bị thằng nhóc Kiếm Thành lấy cớ luận kiếm giữ lại không?”
Ngày hôm sau, Nhan Chiêu tỉnh dậy phát hiện mình lơ lửng giữa không trung, bị người xách như gà con trong tay.
Lần này người túm nàng là một đạo sĩ, áo đạo xanh đen giặt đến bạc màu, tay cầm phất trần ra vẻ, nhìn cách ăn mặc cũng có chút phong thái tiên nhân.
Chỉ là người này mặt trắng không râu, nam sinh nữ tướng, vì dung mạo quá nổi bật, bộ áo đạo trên người hắn lại trông hơi kỳ cục.
Đây không phải lần đầu nàng gặp cảnh này, Nhan Chiêu quen rồi.
Đạo sĩ lại là người không chịu ngồi yên, chủ động bắt chuyện với nàng: “Ngươi không tò mò chúng ta đi đâu sao?”
Nhan Chiêu im lặng: “…”
Đạo sĩ không ngại nàng không nói chuyện, tự lẩm bẩm tiếp tục: “Ngươi chẳng phải luôn chán ghét cuộc sống trong tông môn sao? Vì vậy ta nghĩ ra cách đưa ngươi xuống núi.”
Hắn nói thêm: “Ôi, ngươi không cần cảm ơn ta, cứ xem như ta làm việc thiện tích đức. Nếu ngươi may mắn không chết, sau này nhớ cúng chút hương khói cho ta.”
Nhan Chiêu tiếp tục im lặng: “…”
Nàng khẽ nhướng mắt.
Từ góc độ này, nàng không thấy được vẻ mặt đạo sĩ, nhưng qua giọng điệu, nàng cảm nhận rõ sự đắc ý không che giấu của hắn.
Nhan Chiêu thầm nghĩ. Cuối cùng cũng vứt được nàng, cái phiền toái lớn này, vui cũng là lẽ thường.
Chớp mắt, họ đã đến chủ phong, bước lên bậc thang, đi thẳng tới đỉnh núi.
Trong tầm mắt hiện ra một bệ ngọc trắng vuông vức, lối vào dựng một tấm bia ngọc, phía trên có khắc một dòng chữ.
Xung quanh bệ đứng vài trưởng lão, họ đang trò chuyện trao đổi, mỗi trưởng lão phía sau đều có một hàng đệ tử ©υиɠ kính theo sau.
Với Nhan Chiêu, đây là nơi hoàn toàn xa lạ. 300 năm qua nàng chưa từng rời Thiên Châu Phong, huống chi là quảng trường ở chủ phong, nơi ngay cả đệ tử thân truyền cũng không được tự do ra vào.
Nhưng rất nhanh, Nhan Chiêu thoáng thấy vài gương mặt quen thuộc trong đám người.
Trong đó có nữ đệ tử thích xen vào chuyện người khác kia.
Nguyên Dịch dẫn Nhan Chiêu xuất hiện ở Thiên Châu Phong, bước đi nghênh ngang, chẳng ngại ánh mắt người khác.
Có người thì thầm: “Thì ra nàng là Nhan Chiêu, ta đã từng nghe sư phụ nhắc qua chỉ là phế vật một cái, tu hành 300 năm vẫn chưa đột phá Trúc Cơ, làm mất hết thể diện Phất Vân tông!”
Một người khác tiếp lời: “Dù sao danh ngạch Thiên Châu Phong cũng dùng không hết, Nguyên Dịch Tiên Tôn chắc muốn thoát khỏi cái tai tinh này, nên mới cho nàng xuống núi rèn luyện.”
Người thứ ba nói: “Với chút tu vi này, xuống núi cũng chỉ có đường chết.”
Người cuối cùng thêm vào: “Khó nói, tai họa để lại ngàn năm, loại như nàng, chết quách đi còn hơn.”
Nhan Chiêu tu vi không cao, nhưng tai rất thính. Những lời họ tự cho là nhỏ giọng nói nói với nhau nhưng nàng lại nghe rõ không sót chữ nào.
Đạo sĩ bên cạnh nàng đương nhiên cũng nghe thấy, chẳng qua, mấy đệ tử thì thầm to nhỏ, mỗi trưởng lão ở đây đều nghe rõ mồn một.
Nhưng không ai đứng ra ngăn lại.
Nhan Chiêu cũng không lên tiếng, mặt lạnh làm người vô hình.
Nhưng nàng lại để tâm một chút, lặng lẽ quan sát xung quanh.
Sau lưng người nói xấu nàng, cầm đầu là đệ tử thân truyền dưới trướng đại trưởng lão Thiên Châu Phong, Lạc Kỳ.
Mấy người còn lại nàng không quen, nhưng thông qua quần áo trên người, nàng đoán họ đến từ Địa Linh Phong và Huyền Kính Phong.
Ở góc của quảng trường, vài đệ tử Hoàng Âm Phong đứng yên lặng, xem như không liên quan đến mình.
Chỉ có một ngoại lệ.
Nữ đệ tử mới đến bị Lạc Kỳ và mấy đồng môn cô lập, lại không thân với đệ tử Hoàng Âm Phong, nên lẻ loi đứng một mình.
Nguyên Dịch tùy tay ném Nhan Chiêu xuống dưới đất, Tất Lam lập tức tiến đến: “Nhan sư muội!”
Thân thiết như thể giữa họ chưa từng có hiềm khích.
Nhan Chiêu mắt nhìn thẳng, bước qua trước mặt nàng, Tất Lam chạm phải không khí.
Nhưng nàng vẫn ngạc nhiên trong lòng. Hôm qua nàng tận mắt thấy Nhan Chiêu ăn thịt rắn kịch độc sau đó lúc nghe Nguyên Dịch nói không sao còn bán tín bán nghi. Giờ thấy Nhan Chiêu khí sắc hồng hào, độc rắn không ảnh hưởng chút nào, nàng buộc phải thừa nhận mình ít hiểu biết.
Quả nhiên Thiên Châu Phong lắm người kỳ lạ, vị Nhan sư muội này tuyệt không vô dụng như lời Lạc sư huynh nói.
Lần này xuống núi rèn luyện, các đệ tử cuối cùng sẽ phải tham gia đại hội đệ tử tiên môn, tông môn rất coi trọng, đặc biệt tổ chức buổi tiệc tiễn đưa này.
15
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
