0 chữ
Chương 9
Chương 9
Ngôi sao là gì? Ôn Bách Du cúi đầu suy nghĩ. Y không muốn để người của dị thế phát hiện ra sự bất thường của mình. Mặc dù hiện tại những người ở đây dường như không tu luyện linh khí, có vẻ dễ dàng đánh bại nhưng y chưa bao giờ coi thường bất cứ ai.
"Làm ngôi sao thì được cái gì?" Ôn Bách Du hỏi.
"Được gì ư... Đương nhiên là danh lợi song toàn rồi! Mỗi ngày đều có vô số người hâm mộ vì cậu mà phát cuồng." Chu Mặc Mặc nói.
Danh lợi song toàn. Lòng Ôn Bách Du khẽ động, đây chính là thứ y cần bây giờ. Y nói: "Ta có thể đồng ý nhưng ta cần ngươi tìm cho ta một chỗ ở."
Chu Mặc Mặc gãi đầu, thầm nghĩ đối phương nhập vai thật. Lời nói giống hệt người cổ đại, xem ra sau này có thể phát triển theo hướng diễn viên. Anh ta nói: "Ký túc xá của công ty hết phòng rồi, thế này đi, cậu cứ đến nhà tôi ở tạm nhé."
Trên thực tế là vì anh ta đang đứng trước nguy cơ bị sa thải, không có tư cách sắp xếp ký túc xá cho Ôn Bách Du lại sợ y biết sự thật sẽ từ chối anh ta.
Ôn Bách Du gật đầu, chắp tay nói: "Tại hạ Ôn Bách Du."
"Tôi thấy chúng ta cũng trạc tuổi nhau, tôi 27, còn cậu?" Chu Mặc Mặc không đoán được tuổi của Ôn Bách Du, nhìn làn da thì còn khá trẻ, nhưng khí chất toát ra lại rất chín chắn.
Ôn Bách Du nhận thấy tuổi thọ của người ở dị thế không dài. Y nói: "Lớn hơn ngươi ba tuổi."
"30? Không nhìn ra đấy, vậy tôi phải gọi cậu một tiếng anh rồi, anh cứ gọi tôi là A Mặc." Chu Mặc Mặc nói, "Anh Ôn học võ từ nhỏ à, thân thủ này bây giờ không có mấy diễn viên đóng phim hành động sánh bằng đâu."
Ôn Bách Du cúi mắt: "Ừ, quá khen."
Chu Mặc Mặc nhìn đồng hồ, hỏi y:"Cũng muộn rồi, anh Ôn có đói không? Tôi mời anh đi ăn cơm."
Vừa nãy Ôn Bách Du chỉ ăn mấy cái bánh bao để lót dạ, bây giờ với thân xác phàm nhân múa kiếm chưa đến một khắc đã cảm thấy mệt mỏi và đói bụng. Y cho rằng mình đã chấp nhận lời mời của Chu Mặc Mặc, nên không từ chối lời mời ăn cơm của đối phương.
"Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh."
Chu Mặc Mặc xách túi lên: "Đi thôi, đi thôi!"
Tài xế đã đợi ở cổng lễ hội truyện tranh rất lâu, thấy Chu Mặc Mặc mở cửa xe nói: "Sao đi lâu thế?"
Chu Mặc Mặc lau mồ hôi nói: "Đừng nhắc nữa, xếp hàng đứng mỏi cả chân, có điều tôi đã tìm thấy một ngôi sao tương lai! Danh hiệu quản lý kim bài của tôi không còn xa nữa rồi!"
Tài xế không chút khách khí vạch trần ảo tưởng của anh ta: "Lần trước cậu cũng nói y chang, kết quả là nghệ sĩ kia bị tung tin xấu, dẫn đến bị công ty đóng băng, còn liên lụy cậu bị trừ lương."
"Chuyện cũ để gió cuốn đi, bây giờ tương lai mới đang mở ra!" Chu Mặc Mặc tràn đầy tự tin.
Tài xế thấy anh ta đã xua tan được vẻ ảm đạm trước đó, nhìn thấy Ôn Bách Du đứng bên ngoài xe có khí chất đặc biệt liền hỏi: "Cậu ta chính là ngôi sao tương lai mà cậu tìm được à?"
"Đúng vậy." Chu Mặc Mặc thò đầu ra khỏi ghế phụ nói: "Anh Ôn lên xe đi."
Ôn Bách Du quan sát chiếc xe. Đây là "xe ngựa" của dị thế, nhưng từ nãy đến giờ y không thấy có ngựa. Khác với việc họ dùng linh khí ngự kiếm bay, chiếc xe này rốt cuộc là dùng thứ khí gì để di chuyển?
Ôn Bách Du không cho phép mình để lộ bất kỳ sơ hở nào. Y quan sát tỉ mỉ, học theo động tác mở cửa xe của Chu Mặc Mặc, mở cửa ghế sau, ngồi vào không gian chật hẹp tối tăm.
"Làm ngôi sao thì được cái gì?" Ôn Bách Du hỏi.
"Được gì ư... Đương nhiên là danh lợi song toàn rồi! Mỗi ngày đều có vô số người hâm mộ vì cậu mà phát cuồng." Chu Mặc Mặc nói.
Danh lợi song toàn. Lòng Ôn Bách Du khẽ động, đây chính là thứ y cần bây giờ. Y nói: "Ta có thể đồng ý nhưng ta cần ngươi tìm cho ta một chỗ ở."
Chu Mặc Mặc gãi đầu, thầm nghĩ đối phương nhập vai thật. Lời nói giống hệt người cổ đại, xem ra sau này có thể phát triển theo hướng diễn viên. Anh ta nói: "Ký túc xá của công ty hết phòng rồi, thế này đi, cậu cứ đến nhà tôi ở tạm nhé."
Ôn Bách Du gật đầu, chắp tay nói: "Tại hạ Ôn Bách Du."
"Tôi thấy chúng ta cũng trạc tuổi nhau, tôi 27, còn cậu?" Chu Mặc Mặc không đoán được tuổi của Ôn Bách Du, nhìn làn da thì còn khá trẻ, nhưng khí chất toát ra lại rất chín chắn.
Ôn Bách Du nhận thấy tuổi thọ của người ở dị thế không dài. Y nói: "Lớn hơn ngươi ba tuổi."
"30? Không nhìn ra đấy, vậy tôi phải gọi cậu một tiếng anh rồi, anh cứ gọi tôi là A Mặc." Chu Mặc Mặc nói, "Anh Ôn học võ từ nhỏ à, thân thủ này bây giờ không có mấy diễn viên đóng phim hành động sánh bằng đâu."
Ôn Bách Du cúi mắt: "Ừ, quá khen."
Chu Mặc Mặc nhìn đồng hồ, hỏi y:"Cũng muộn rồi, anh Ôn có đói không? Tôi mời anh đi ăn cơm."
"Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh."
Chu Mặc Mặc xách túi lên: "Đi thôi, đi thôi!"
Tài xế đã đợi ở cổng lễ hội truyện tranh rất lâu, thấy Chu Mặc Mặc mở cửa xe nói: "Sao đi lâu thế?"
Chu Mặc Mặc lau mồ hôi nói: "Đừng nhắc nữa, xếp hàng đứng mỏi cả chân, có điều tôi đã tìm thấy một ngôi sao tương lai! Danh hiệu quản lý kim bài của tôi không còn xa nữa rồi!"
Tài xế không chút khách khí vạch trần ảo tưởng của anh ta: "Lần trước cậu cũng nói y chang, kết quả là nghệ sĩ kia bị tung tin xấu, dẫn đến bị công ty đóng băng, còn liên lụy cậu bị trừ lương."
Tài xế thấy anh ta đã xua tan được vẻ ảm đạm trước đó, nhìn thấy Ôn Bách Du đứng bên ngoài xe có khí chất đặc biệt liền hỏi: "Cậu ta chính là ngôi sao tương lai mà cậu tìm được à?"
"Đúng vậy." Chu Mặc Mặc thò đầu ra khỏi ghế phụ nói: "Anh Ôn lên xe đi."
Ôn Bách Du quan sát chiếc xe. Đây là "xe ngựa" của dị thế, nhưng từ nãy đến giờ y không thấy có ngựa. Khác với việc họ dùng linh khí ngự kiếm bay, chiếc xe này rốt cuộc là dùng thứ khí gì để di chuyển?
Ôn Bách Du không cho phép mình để lộ bất kỳ sơ hở nào. Y quan sát tỉ mỉ, học theo động tác mở cửa xe của Chu Mặc Mặc, mở cửa ghế sau, ngồi vào không gian chật hẹp tối tăm.
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
