TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

"Được rồi đi thôi, thắt dây an toàn vào nhé." Chu Mặc Mặc vừa thắt dây an toàn vừa nhắc nhở.

Ôn Bách Du cũng làm theo, cảm giác bị dây an toàn siết chặt khiến y nhớ lại hình ảnh mình từng bị mọi người vây công, trói lại rồi áp giải.

Ánh sáng lờ mờ trong xe đã che giấu rất tốt vẻ mặt trắng bệch của y.

Người tài xế vừa lái xe vừa nhìn Ôn Bách Du qua gương chiếu hậu: "Lần này cậu tìm được người không tồi đấy."

Chu Mặc Mặc ưỡn ngực đắc ý nói: "Đương nhiên, mắt nhìn người của tôi càng ngày càng chuẩn mà."

Có lẽ vì nghĩ đến việc đã nhìn lầm nghệ sĩ trước, anh ta không dám lớn tiếng nói rằng mình đã chọn được một ngôi sao ngàn năm có một, mặc dù trong lòng anh ta nghĩ vậy.

Ôn Bách Du cảm thấy may mắn vì họ không kéo mình vào câu chuyện phiếm. Y quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe. Dòng người qua lại, tất cả đều là những điều xa lạ mà y không thể nào hiểu được.

Sự bất an bao trùm lấy tâm can, dù trong tay có kiếm nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, y không muốn dùng nó để làm hại người khác.

Thế nhưng, vì không chết nên y muốn sống thật tốt.

Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà hàng. Chu Mặc Mặc tháo dây an toàn ngay khi xe chưa dừng hẳn, sau khi xe đỗ, anh ta mở cửa bước ra.

Ôn Bách Du không nhìn thấy anh ta tháo dây an toàn bằng cách nào. Đang mò mẫm thì người tài xế nói: "Cậu sao còn chưa xuống xe? Tôi phải đi đỗ xe bên kia."

Không còn thời gian nữa. Ôn Bách Du mím môi, từ từ rút kiếm ra, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Sau đó Ôn Bách Du mở cửa xe bước ra, Chu Mặc Mặc dẫn y vào trong nhà hàng.

Người tài xế đi tới bãi đậu xe. Khi lùi xe, ông ta nhìn qua gương chiếu hậu thấy dây an toàn ở ghế sau đã bị đứt. "Cái dây an toàn này chất lượng kém thật, lát nữa phải đi khiếu nại mới được." Người tài xế bực bội lẩm bẩm.

*Tác giả có lời muốn nói: Ôn Bách Du: Kiếm không thể đả thương người nhưng có thể dùng để cắt đứt dây an toàn.

Ôn Bách Du và Chu Mặc Mặc đến một nhà hàng Quảng Đông. Lúc này đang là giờ cao điểm, họ được nhân viên phục vụ dẫn đến một vị trí góc khuất.

Chu Mặc Mặc lật xem thực đơn hỏi y: "Anh Ôn, anh muốn ăn gì thì cứ gọi, hôm nay tôi mời!"

Ôn Bách Du chỉ liếc thực đơn một cái, phần lớn sự chú ý của y đều đặt vào môi trường và con người xung quanh. Y nói: "Huynh cứ quyết định, ta không kén ăn."

"Được, phục vụ!" Chu Mặc Mặc chờ nhân viên đến gần, chỉ vào thực đơn nói: "Gà luộc, bồ câu quay, tôm hùm, sườn nướng tỏi..."

Sau khi gọi món xong thì người tài xế đỗ xe cũng tới. Ông ta vừa ngồi xuống liền nói: "Dây an toàn chất lượng tệ thật, tự nhiên đứt ngang."

Chu Mặc Mặc nghe vậy vỗ đùi một cái: "Thế sao được! Lỡ xảy ra tai nạn thì người ta chẳng bay thẳng ra ngoài à, anh Ôn thấy có đúng không."

"Ừm." Ôn Bách Du, kẻ thủ phạm đã làm đứt dây an toàn cầm ly trà trước mặt lên, cúi đầu nhấp một ngụm.

Nửa tiếng sau, các món ăn bắt đầu được mang lên. Ôn Bách Du cầm đũa gắp một miếng thịt gà. Vị mềm mại, tươi ngon tan trong miệng mang lại cho y cảm giác hạnh phúc khó tả.

Đây là cảm giác mà y chỉ có được khi hoàn thành nhiệm vụ do sư tôn giao và nhận được lời khen ngợi. Xem ra, y hợp làm một phàm nhân chứ không phải một vị tôn giả cao quý như sư tôn.

2

0

1 tuần trước

17 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.