0 chữ
Chương 30
Chương 30
Sở Tông lườm hắn một cái: "Phế tiên căn quá tàn nhẫn. Nếu Ôn Bách Du không phải đệ tử của ngươi, ta còn tưởng ngươi có một bí mật nào đó không thể nói ra nên cố ý làm như vậy với cậu ta."
Tay Trang Nguyệt Trọng giấu trong tay áo rộng đột nhiên siết chặt nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi: "Tiên căn... có thể phế, cũng có thể tái tạo."
Sở Tông mở to mắt, ngạc nhiên nói: "Ý ngươi là... Ôn Bách Du vẫn có thể quay lại?"
Trang Nguyệt Trọng cau mày, dường như không hiểu tại sao Sở Tông lại có câu hỏi này. Hắn nói: "Nó là người của Minh Nguyệt Phái, sau khi chịu phạt xong đương nhiên sẽ trở về."
Ôn Bách Du bị phế tiên căn trở thành phế nhân lại phải chịu khổ ở thế giới khác, cho dù có trở về, e rằng cậu sẽ hận Trang Nguyệt Trọng, người đã gây ra tất cả. Sở Tông không nói ra suy nghĩ này mà hỏi: "Hôm nay ngươi cố ý gọi ta đến, hẳn không chỉ để nói chuyện này?"
Trang Nguyệt Trọng im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng: "Đệ tử của ngươi đã mang về những món đồ tốt gì từ thế giới kia?"
Sở Tông: "..."
Sở Tông mở quạt ra, che nửa khuôn mặt lại. Nhưng gã vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén như kiếm của Trang Nguyệt Trọng, gã ho nhẹ vài tiếng đầy chột dạ: "Hóa ra ngươi đã biết từ lâu rồi."
Trang Nguyệt Trọng được tất cả các môn phái công nhận là cường giả, Trảm Ma Đài do hắn cai quản. Bất cứ ai cấu kết với ma tu đều phải chịu phạt.
Sở Tông từng có một đệ tử lỡ yêu một ma tu, vì không chịu nổi sự dằn vặt của lương tâm nên đã tự mình lên Trảm Ma Đài và đi đến dị thế.
Nhưng đối phương không những không chết mà còn nhận ra thế giới đó là một nơi vô cùng kỳ diệu.
Sau khi trở về, người đệ tử đó đã kể lại tất cả cho Sở Tông.
Sở Tông dùng quạt gõ gõ lên bàn, vẻ mặt hiểu ra: "Dị thế nào có phải là nơi thập tử nhất sinh, một đi không trở lại. Những lời đồn đại này là ngươi cố tình tung ra để ngăn những kẻ có ý đồ xấu quấy phá phải không?"
Trang Nguyệt Trọng chỉ ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn gã.
"Được được, ta sai rồi." Sở Tông dù quen biết Trang Nguyệt Trọng đã nhiều năm cũng không thể chịu được ánh mắt đáng sợ của đối phương lâu hơn, huống chi lần này gã cũng có lỗi. "Ngươi thật sự nên đến thế giới đó mà xem. Người ở đó cũng giống người phàm, nhưng có rất nhiều thứ thú vị."
"Ta sẽ không đi." Trang Nguyệt Trọng dừng lại một chút, giọng lạnh lùng cảnh báo, "Ngươi cũng không được đi."
"Yên tâm, nơi đó linh khí khan hiếm, ta không có hứng thú đi." Sở Tông nói, "Với lại đệ tử không nên người của ta ở dị giới rất an phận, ngươi cứ yên tâm."
Trang Nguyệt Trọng rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Nếu đã như vậy, hãy để đệ tử của ngươi trông chừng Ôn Bách Du, đừng để cậu ta phạm lỗi nữa."
"Hả?" Sở Tông nhạy bén nhận ra sự kỳ lạ trong đó, khoanh tay lại nói, "Chẳng lẽ nãy giờ ngươi vòng vo chỉ là muốn đệ tử của ta chăm sóc đệ tử của ngươi?"
"Không phải chăm sóc, là trông chừng." Trang Nguyệt Trọng dù có khuôn mặt như trích tiên, nhưng lớp băng lạnh không tan giữa hai lông mày của hắn luôn khiến người ta phải lùi bước, không dám mạo phạm.
"Chuyện nhỏ." Sở Tông khuỷu tay chống lên bàn, chống cằm cười nói, "Nhưng đến một chén trà nóng cũng không có, đây không phải là thái độ nhờ vả người khác đâu nhé?"
"Không có trà nóng, chỉ có Nguyệt Lãnh." Lời của Trang Nguyệt Trọng vừa dứt, thanh kiếm Nguyệt Lãnh vốn treo trên tường hóa thành một tia sáng trắng, thẳng tắp lao về phía Sở Tông.
"Ta đi!" Sở Tông hoảng hốt kêu lên, nhưng người gã trong chớp mắt đã lướt đi thật xa, giọng nói mơ hồ mang theo ý cười, "Chuyện này ta giúp, nhưng ngươi cũng phải cho tôi một thời hạn chứ?"
Trang Nguyệt Trọng nhìn sợi dây buộc tóc màu xanh lục đang nằm trong lòng bàn tay, trong đầu nhớ lại hình ảnh Ôn Bách Du ở dị giới không địch lại đối thủ, sợi dây buộc tóc đứt ra, mái tóc đen tán loạn.
"Ba năm." Giọng nói của hắn lạnh như nước, khó có thể nắm bắt được cảm xúc thật của hắn.
Ba năm sau, hãy trở về.
Tay Trang Nguyệt Trọng giấu trong tay áo rộng đột nhiên siết chặt nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi: "Tiên căn... có thể phế, cũng có thể tái tạo."
Sở Tông mở to mắt, ngạc nhiên nói: "Ý ngươi là... Ôn Bách Du vẫn có thể quay lại?"
Trang Nguyệt Trọng cau mày, dường như không hiểu tại sao Sở Tông lại có câu hỏi này. Hắn nói: "Nó là người của Minh Nguyệt Phái, sau khi chịu phạt xong đương nhiên sẽ trở về."
Ôn Bách Du bị phế tiên căn trở thành phế nhân lại phải chịu khổ ở thế giới khác, cho dù có trở về, e rằng cậu sẽ hận Trang Nguyệt Trọng, người đã gây ra tất cả. Sở Tông không nói ra suy nghĩ này mà hỏi: "Hôm nay ngươi cố ý gọi ta đến, hẳn không chỉ để nói chuyện này?"
Sở Tông: "..."
Sở Tông mở quạt ra, che nửa khuôn mặt lại. Nhưng gã vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén như kiếm của Trang Nguyệt Trọng, gã ho nhẹ vài tiếng đầy chột dạ: "Hóa ra ngươi đã biết từ lâu rồi."
Trang Nguyệt Trọng được tất cả các môn phái công nhận là cường giả, Trảm Ma Đài do hắn cai quản. Bất cứ ai cấu kết với ma tu đều phải chịu phạt.
Sở Tông từng có một đệ tử lỡ yêu một ma tu, vì không chịu nổi sự dằn vặt của lương tâm nên đã tự mình lên Trảm Ma Đài và đi đến dị thế.
Nhưng đối phương không những không chết mà còn nhận ra thế giới đó là một nơi vô cùng kỳ diệu.
Sau khi trở về, người đệ tử đó đã kể lại tất cả cho Sở Tông.
Trang Nguyệt Trọng chỉ ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn gã.
"Được được, ta sai rồi." Sở Tông dù quen biết Trang Nguyệt Trọng đã nhiều năm cũng không thể chịu được ánh mắt đáng sợ của đối phương lâu hơn, huống chi lần này gã cũng có lỗi. "Ngươi thật sự nên đến thế giới đó mà xem. Người ở đó cũng giống người phàm, nhưng có rất nhiều thứ thú vị."
"Ta sẽ không đi." Trang Nguyệt Trọng dừng lại một chút, giọng lạnh lùng cảnh báo, "Ngươi cũng không được đi."
"Yên tâm, nơi đó linh khí khan hiếm, ta không có hứng thú đi." Sở Tông nói, "Với lại đệ tử không nên người của ta ở dị giới rất an phận, ngươi cứ yên tâm."
"Hả?" Sở Tông nhạy bén nhận ra sự kỳ lạ trong đó, khoanh tay lại nói, "Chẳng lẽ nãy giờ ngươi vòng vo chỉ là muốn đệ tử của ta chăm sóc đệ tử của ngươi?"
"Không phải chăm sóc, là trông chừng." Trang Nguyệt Trọng dù có khuôn mặt như trích tiên, nhưng lớp băng lạnh không tan giữa hai lông mày của hắn luôn khiến người ta phải lùi bước, không dám mạo phạm.
"Chuyện nhỏ." Sở Tông khuỷu tay chống lên bàn, chống cằm cười nói, "Nhưng đến một chén trà nóng cũng không có, đây không phải là thái độ nhờ vả người khác đâu nhé?"
"Không có trà nóng, chỉ có Nguyệt Lãnh." Lời của Trang Nguyệt Trọng vừa dứt, thanh kiếm Nguyệt Lãnh vốn treo trên tường hóa thành một tia sáng trắng, thẳng tắp lao về phía Sở Tông.
"Ta đi!" Sở Tông hoảng hốt kêu lên, nhưng người gã trong chớp mắt đã lướt đi thật xa, giọng nói mơ hồ mang theo ý cười, "Chuyện này ta giúp, nhưng ngươi cũng phải cho tôi một thời hạn chứ?"
Trang Nguyệt Trọng nhìn sợi dây buộc tóc màu xanh lục đang nằm trong lòng bàn tay, trong đầu nhớ lại hình ảnh Ôn Bách Du ở dị giới không địch lại đối thủ, sợi dây buộc tóc đứt ra, mái tóc đen tán loạn.
"Ba năm." Giọng nói của hắn lạnh như nước, khó có thể nắm bắt được cảm xúc thật của hắn.
Ba năm sau, hãy trở về.
2
0
6 ngày trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
