0 chữ
Chương 29
Chương 29
Kỷ Hoằng Thâm chỉ vào Ôn Bách Du, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán: "Là cậu ta làm."
Ôn Bách Du có tính khí tốt đến đâu cũng không thể để Kỷ Hoằng Thâm gây khó dễ hết lần này đến lần khác. Cậu nhìn cổ chân của đối phương, quả thật bị thương rất kỳ lạ, cậu nói: "Tôi không làm gì cả."
Chu Mặc Mặc tin tưởng nhân phẩm của Ôn Bách Du. Anh ta ở bên cạnh nói: "Anh đừng vu oan cho người khác, xem lại đoạn phim là biết ngay chuyện gì xảy ra."
Đạo diễn Minh trầm giọng nói: "Xem là biết thôi."
Kết quả khi xem lại, mọi người chỉ thấy Kỷ Hoằng Thâm cố tình giẫm lên Ôn Bách Du, sau đó giống như bị phỏng chân mà xảy ra chuyện, ngã lăn ra đất.
Chu Mặc Mặc xem xong không nói thêm lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn Kỷ Hoằng Thâm.
Những người ban đầu còn thương xót Kỷ Hoằng Thâm cũng nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ.
Kỷ Hoằng Thâm chịu đau nói: "Đạo diễn Minh, ông nghe tôi giải thích..."
"Tôi có mắt để nhìn. Cậu đã bị trẹo chân thì mau đến bệnh viện đi." Thái độ của đạo diễn Minh rất lạnh nhạt.
Kỷ Hoằng Thâm thấy vậy biết rằng bây giờ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, anh ta lo lắng hơn về vết thương ở chân. Nếu không thể bình phục sớm thì sẽ rắc rối lớn. Nhìn thấy trợ lý vẫn còn ngây ra, anh ta dùng sức đánh vào đầu đối phương và gào lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, đưa tôi đến bệnh viện!"
Sau khi Kỷ Hoằng Thâm rời đi, Chu Mặc Mặc thì thầm bên cạnh Ôn Bách Du: "Tự làm tự chịu. Mà anh Ôn, anh có sao không? Tôi thấy anh ta giẫm mạnh lắm đấy."
Ôn Bách Du lắc đầu nói: "Tôi không sao."
"Không thể nào, đừng cố gắng chịu đựng." Chu Mặc Mặc không nói gì thêm, nắm lấy cánh tay Ôn Bách Du, kéo ống tay áo lên nhìn kinh ngạc nói: "Thật sự không sao?"
Cổ tay trắng nõn của Ôn Bách Du thậm chí còn không có một vết đỏ. Cậu thu tay lại, cười nhạt nói: "Anh ta không giẫm trúng tôi."
Chu Mặc Mặc cười phá lên: "Vậy thì mắt anh ta kém thật."
Ôn Bách Du nhìn cổ tay mình, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, khoảng cách gần như vậy sao Kỷ Hoằng Thâm có thể giẫm trượt?
Minh Nguyệt Phong, trong phòng ngủ của Trang Nguyệt Trọng được bài trí vô cùng đơn giản, chỉ có hai tấm nệm và một chiếc bàn gỗ. Nhang lạnh từ lư hương trên bàn tỏa ra một làn khói mỏng. Trên tường treo kiếm Nguyệt Lãnh, thanh kiếm yêu thích của Trang Nguyệt Trọng.
Sở Tông bước vào đánh giá xung quanh, rồi phe phẩy chiếc quạt vẽ non sông nước biếc trong tay: "Một trăm năm không tới, nơi này vẫn như xưa."
Trang Nguyệt Trọng ngồi ngay ngắn trên tấm nệm, khí lạnh toát ra từ giữa lông mày. Đôi môi mỏng luôn mím chặt, đôi mắt đen như mực lạnh lẽo như nước khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Ngồi."
Sở Tông là bạn thân lâu năm của hắn. Gã thản nhiên khoanh chân ngồi đối diện, gập quạt lại cầm trong tay: "Đại đệ tử của Phái Minh Nguyệt, đệ tử chân truyền của chưởng môn Trang thế mà bị phế tiên căn và bị trục xuất đến thế giới khác. Sao ngươi lại ra tay độc ác như vậy?"
Trang Nguyệt Trọng lạnh lùng nói: "Phạm lỗi thì phải chịu phạt."
Ôn Bách Du có tính khí tốt đến đâu cũng không thể để Kỷ Hoằng Thâm gây khó dễ hết lần này đến lần khác. Cậu nhìn cổ chân của đối phương, quả thật bị thương rất kỳ lạ, cậu nói: "Tôi không làm gì cả."
Chu Mặc Mặc tin tưởng nhân phẩm của Ôn Bách Du. Anh ta ở bên cạnh nói: "Anh đừng vu oan cho người khác, xem lại đoạn phim là biết ngay chuyện gì xảy ra."
Đạo diễn Minh trầm giọng nói: "Xem là biết thôi."
Kết quả khi xem lại, mọi người chỉ thấy Kỷ Hoằng Thâm cố tình giẫm lên Ôn Bách Du, sau đó giống như bị phỏng chân mà xảy ra chuyện, ngã lăn ra đất.
Chu Mặc Mặc xem xong không nói thêm lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn Kỷ Hoằng Thâm.
Những người ban đầu còn thương xót Kỷ Hoằng Thâm cũng nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Tôi có mắt để nhìn. Cậu đã bị trẹo chân thì mau đến bệnh viện đi." Thái độ của đạo diễn Minh rất lạnh nhạt.
Kỷ Hoằng Thâm thấy vậy biết rằng bây giờ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, anh ta lo lắng hơn về vết thương ở chân. Nếu không thể bình phục sớm thì sẽ rắc rối lớn. Nhìn thấy trợ lý vẫn còn ngây ra, anh ta dùng sức đánh vào đầu đối phương và gào lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, đưa tôi đến bệnh viện!"
Sau khi Kỷ Hoằng Thâm rời đi, Chu Mặc Mặc thì thầm bên cạnh Ôn Bách Du: "Tự làm tự chịu. Mà anh Ôn, anh có sao không? Tôi thấy anh ta giẫm mạnh lắm đấy."
Ôn Bách Du lắc đầu nói: "Tôi không sao."
"Không thể nào, đừng cố gắng chịu đựng." Chu Mặc Mặc không nói gì thêm, nắm lấy cánh tay Ôn Bách Du, kéo ống tay áo lên nhìn kinh ngạc nói: "Thật sự không sao?"
Chu Mặc Mặc cười phá lên: "Vậy thì mắt anh ta kém thật."
Ôn Bách Du nhìn cổ tay mình, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, khoảng cách gần như vậy sao Kỷ Hoằng Thâm có thể giẫm trượt?
Minh Nguyệt Phong, trong phòng ngủ của Trang Nguyệt Trọng được bài trí vô cùng đơn giản, chỉ có hai tấm nệm và một chiếc bàn gỗ. Nhang lạnh từ lư hương trên bàn tỏa ra một làn khói mỏng. Trên tường treo kiếm Nguyệt Lãnh, thanh kiếm yêu thích của Trang Nguyệt Trọng.
Sở Tông bước vào đánh giá xung quanh, rồi phe phẩy chiếc quạt vẽ non sông nước biếc trong tay: "Một trăm năm không tới, nơi này vẫn như xưa."
Trang Nguyệt Trọng ngồi ngay ngắn trên tấm nệm, khí lạnh toát ra từ giữa lông mày. Đôi môi mỏng luôn mím chặt, đôi mắt đen như mực lạnh lẽo như nước khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sở Tông là bạn thân lâu năm của hắn. Gã thản nhiên khoanh chân ngồi đối diện, gập quạt lại cầm trong tay: "Đại đệ tử của Phái Minh Nguyệt, đệ tử chân truyền của chưởng môn Trang thế mà bị phế tiên căn và bị trục xuất đến thế giới khác. Sao ngươi lại ra tay độc ác như vậy?"
Trang Nguyệt Trọng lạnh lùng nói: "Phạm lỗi thì phải chịu phạt."
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
