TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Đến khu dân cư, Chu Mặc Mặc xuống xe, dẫn Ôn Bách Du vào một tòa nhà, đi vào thang máy và bấm tầng 13.

Khi bước vào không gian kín thân thể Ôn Bách Du không khỏi căng thẳng. Thanh Kiếm Biện Nguyệt sau lưng gần như muốn lao ra khỏi vỏ kiếm, chém đầu bất cứ ai sống đang đứng trước mặt ngoài chủ nhân của nó.

Chu Mặc Mặc đứng phía trước, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm, vẫn cúi đầu xem điện thoại.

"Đinh——" Cửa thang máy mở ra.

Trái tim Ôn Bách Du đang treo lơ lửng cũng rơi xuống, thanh Kiếm Biện Nguyệt cùng lúc đó cũng đồng thời yên tĩnh lại.

Chu Mặc Mặc không hề hay biết mình vừa tránh được một kiếp. Anh ta sải bước đi thẳng, đứng trước một cánh cửa sắt, dùng vân tay và mật khẩu để mở cửa rồi nói với Ôn Bách Du: "Mật khẩu là 6345, lát nữa tôi sẽ lưu vân tay của anh vào."

"Được." Ôn Bách Du ghi nhớ thao tác mở cửa của Chu Mặc Mặc, cảm thấy nó rất giống với cách bố trí kết giới ở tông môn, xem ra đây là cách để ngăn người ngoài vào.

Căn nhà của Chu Mặc Mặc có ba phòng ngủ và một phòng khách. Anh ta thường xuyên chạy show cùng nghệ sĩ, không hay ở nhà, anh ta đi vào bếp mở tủ nói: "Ở đây có đồ ăn vặt và mì gói, trong tủ lạnh chỉ có trứng thôi, lát nữa tôi sẽ đi siêu thị mua ít đồ ăn về."

Ánh mắt Ôn Bách Du lướt qua những gói đồ ăn đủ màu sắc, gật đầu nói: "Được."

Chu Mặc Mặc đột nhiên ngừng nói, nhìn thẳng vào Ôn Bách Du. Ngay lúc Ôn Bách Du nghĩ rằng mình đã lộ ra sơ hở nào đó, Chu Mặc Mặc nói: "Tạo hình này của anh rất được. Vừa hay đạo diễn Vương bên kia đang làm phim cổ trang, tôi sẽ nói với anh ấy để anh đóng vai phụ trước, làm quen với không khí trường quay."

"Được." Ôn Bách Du gần như biểu hiện nói gì nghe nấy, mặc dù phần lớn những gì anh ta nói y đều không hiểu.

"Hành lý của anh bị mất hết rồi, quần áo thì lát nữa tôi đưa anh đi mua. Bây giờ tôi có việc phải đi đây." Thật ra Chu Mặc Mặc không có việc gì cả, anh ta chỉ muốn đi đưa mấy món đồ chơi đã mua cho người kia.

Ôn Bách Du thấy anh ta không định đưa mình đi cùng bèn hỏi: "Vậy ta có thể làm gì ở đây?" Chu Mặc Mặc cho rằng Ôn Bách Du đang ngại, anh ta nói một cách tự nhiên: "Anh đừng khách sáo, chơi điện thoại hay xem TV đều được."

Ôn Bách Du hiện đã hiểu thủ kê là gì, chú ý đến một vật mới trong lời nói của Chu Mặc Mặc: "TV... có gì để xem?"

"Xem phim truyền hình của đài." Chu Mặc Mặc đi vào phòng khách tìm điều khiển tivi mất một lúc, ai bảo bình thường anh ta hay vứt đồ lung tung.

Anh ta tìm thấy điều khiển trong kẽ ghế sofa, tiện tay bật TV lên, chỉ vào chương trình trên màn hình nói: "Phim chiếu trên kênh này đều là do nghệ sĩ của công ty chúng tôi đóng, sau này anh ký hợp đồng xong sẽ thường xuyên được gặp họ."

Ôn Bách Du nhìn những hình ảnh trong chiếc hộp. Y có thể phán đoán từ lời nói của Chu Mặc Mặc rằng những người này tự nguyện để mọi hành động của mình bày ra trước mọi người.

Chu Mặc Mặc thấy Ôn Bách Du bắt đầu chăm chú xem TV, vỗ vỗ vào ghế sofa nói: "Vậy tôi đi đây, tối gặp lại."

Ôn Bách Du gật đầu: "Thuận buồm xuôi gió."

Sau khi Chu Mặc Mặc rời đi, Ôn Bách Du ngồi xuống, bắt đầu xem kỹ những hình ảnh phát ra từ thứ gọi là TV.

2

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.