Chương 60
Tám Trận Phân Thắng Bại
"Đóng cửa thành, nhanh đóng cửa thành!"
Thủ tướng Ngao Thác trấn thủ cửa thành dùng sức vuốt vuốt hai mắt. Trông thấy dưới thành đột nhiên xuất hiện đám người lít nha lít nhít, tựa như một vùng biển mênh mông màu đen, từng này chí ít cũng có mười vạn nhân mã.
"Bọn hắn đến cửa thành lúc nào?"
Trong lòng Ngao Thác tràn ngập khủng hoảng, Ngao Bái đăng cơ đã vài ngày, một mực gió yên biển nặng, tại sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều đại quân như vậy, chẳng lẽ là quân đội vua Tần chạy đến?
Hắn từ một gia tướng của Ngao Bái nhảy lên trở thành kinh sư thủ tướng bắc môn. Đây chính là một công việc béo bở, ngắn ngủi hai ngày mình đã thu nhập được gần ngàn lượng bạch ngân, chẳng lẽ sắp phải kết thúc rồi?
Dưới ánh mắt khẩn trương của Ngao Thác, cửa thành nhanh chóng khép kín, sau khi Ngao Bái phát động phản loạn không lâu, bốn phía cửa thành đều trong tình trạng báo động, một khi phát sinh cái gì ngoài ý muốn sẽ có thể lập tức đóng cửa thành lại.
Bọn người Sùng Trinh hoàng đế Chu Do Kiểm vừa mới tới Bắc kinh thành, vốn định phá cửa thành trực tiếp giết vào trong thành. Thế nhưng đột nhiên đi vào một thế giới lạ lẫm khiến cho binh lính bên dưới có chút bối rối.
Chỉ có một số binh mã tinh nhuệ đã thử tập kích cửa thành, tỷ như Dương gia quân ở cửa Nam, Nhạc Gia quân ở cửa Tây, cùng Quan Ninh thiết kỵ ở cửa Bắc, đều đã từng thử đột nhập vào trong. Chỉ tiếc vừa mới chạy được nửa đoạn đường, cửa thành đã phong bế.
"Nhân mã nghỉ ngơi hồi phục ngay tại chỗ, nửa canh giờ sau phát động tiến công!"
Tướng lĩnh liên quân tám nước đều nhao nhao ra lệnh, đại quân nghỉ ngơi tại chỗ, sau khi khôi phục sĩ khí mới công thành.
"Người trong thành nghe đây, lập tức bảo Ngao Bái đi ra trả lời, nếu không sau khi thành bị phá, đầu chó của các ngươi khó đảm bảo!"
Sùng Trinh hoàng đế quất ngựa giơ roi, hăng hái hô lên với binh lính trên thành.
"Ngao Bái cút ra đây!!"
"Ngao Bái cút ra đây!"
·······
Binh mã của Sùng Trinh hoàng đế Chu Do Kiểm, nhao nhao phụ họa.
Kết quả càng truyền càng xa, âm thanh càng vang vọng, sóng sau cao hơn sóng trước, tiếng gọi ầm ĩ trực tiếp chấn động mây trắng trên trời thành hư vô, thậm chí phòng ốc trong kinh thành cũng bị lay động.
Lúc này trong hoàng cung, Ngao Bái ngồi trên long ỷ, mặc một thân kim sắc long bào, sắc mặt trắng bệch.
Vừa về tới thế giới của mình, Ngao Bái đã nuốt Thiếu Lâm Đại Hoàn đan bế quan trong phủ đệ của mình. Dược hiệu đan dược bị hắn luyện hóa thành công, Kim Chung Tráo cũng đột phá đến đệ thất trọng, chỉ là hắn luôn cảm giác có một đạo khí kình vô hình một mực du tẩu trong cơ thể hắn.
Tại thế giới Lộc Đỉnh ký, võ giả tu luyện ra chân khí, trên giang hồ đã có thể được xưng tụng hảo thủ. Sau khi Ngao Bái nuốt Thiểu Lâm Tự Đại Hoàn đan đã đột phá đến Hậu Thiên cảnh đại viên mãn.
Đối với thế giới ngay cả tìm thấy một cao thủ Hậu Thiên cảnh hậu kỳ cũng khó khăn. Hậu Thiên cảnh đại viên mãn, lại xa xôi bao nhiêu? Cho nên người nơi này căn bản không biết đến Tiên Thiên cảnh.
Với người đã từng đi tới Vạn Giới Lâu một lần như Ngao Bái mà nói, tất nhiên hắn biết cảnh giới Tiên Thiên cảnh này, mà còn nhìn thấy rất nhiều cao thủ Tiên Thiên.
Đạo ám kình kia không ngừng phá hư chân khí trong cơ thể hắn, Ngao Bái cho rằng đây là dấu hiệu đột phá Tiên Thiên cảnh cho nên không để ý tới, một chút vết thương nhỏ không tính là gì.
Hắn hoàn toàn không biết đạo ám kình kia chính là là Lục Tiểu Phụng bắn vào trong cơ thể, phá hư cảnh giới của hắn, vẫn còn một mực đắc chí.
"Bệ hạ, thánh chỉ của ngươi đã đưa đến tay của tam phiên, Ngô Tam Quế, Cảnh Tinh Trung. Rất mừng là bọn hắn đã đáp lời, ba người đều nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ."
Một mưu sĩ bình thường dưới trướng Ngao Bái, hiện tại đã là một vị quan to tam phẩm, dương dương đắc ý nói.
Sau khi Ngao Bái leo lên hoàng vị, đầu tiên là phong vị nhân mã dưới trướng. Mỗi người đều có được một công việc béo bở.
Vì lôi kéo tướng lĩnh nắm giữ thực quyền trong thiên hạ, Ngao Bái đều cho mỗi người bọn hắn một tước vị phong phú.
Thực lực hùng hậu giống như tam phiên, Ngao Bái trực tiếp phong thưởng bọn hắn một vùng lãnh thổ riêng. Hắn đăng cơ đã quá hai ngày, chỉ còn một số vùng có phản loạn quy mô nhỏ, những địa phương khác đều vững như bàn thạch khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng còn có một tảng đá lớn nặng nề hơn vẫn một mực đè trên lồng ngực của hắn.
Lúc buổi đấu giá kết thúc, ánh mắt của Sùng Trinh hoàng đế Chu Do Kiểm cùng những hoàng đế khác nhìn hắn rất quái dị, để hắn ăn ngủ không yên.
Thậm chí có khi nửa đêm hắn nằm mơ thấy Sùng Trinh hoàng đế chặt đầu hắn xuống, treo ở Ngọ môn, phơi nắng ngoài trời chín ngày. Ngay cả ở trong mộng hắn cũng ngửi được mùi hôi thối.
"Ngao Bái cút ra đây!"
"Ngao Bái cút ra đây!"
······
Bỗng nhiên một loạt âm thanh gào thét giống như biển gầm trực tiếp truyền vào Thượng thư điện, thậm chí Ngao Bái còn cảm giác được mặt đất hơi rung lắc.
"Xảy ra chuyện gì?"
Ngao Bái hét ầm lên, người nào có can đảm dám làm càn như vậy. Phát sinh chuyện lớn như vậy mà không có ai báo cáo với hắn, chẳng phải là không đặt vị hoàng đế như hắn vào trong mắt.
"Khởi bẩm bệ hạ, bốn phía cửa thành xuất hiện lượng lớn binh mã, số lượng cũng phải lên đến mười vạn."
Một thị vệ run rẩy nói ra, biển người đen kịt kia đã sớm dọa bọn hắn hồn phi phách tán.
Về phần mười vạn hay là còn nhiều hơn, bọn hắn cũng không biết được rồi.
Ngao Bái nghe vậy sắc mặt đại biến:
"Các ngươi lập tức điều bát kỳ quân tới từng của thành một, ta đến cửa thành nhìn một chút."
Đột nhiên xuất hiện mười vạn đại quân, Ngao Bái lập tức biết tình thế nghiêm trọng. Cho dù là đại quân Tàn vương nhiều nhất cũng chỉ mấy vạn binh mã mà thôi. Bây giờ xuất hiện loại tình huống này chỉ có một khả năng.
Ngao Bái rời khỏi Thượng thư phòng, cưỡi lên thớt hắc mã bên ngoài đại điện của mình. Làm hoàng đế tân nhiệm, tất nhiên hắn phải tỏ ra khác thường. Ngao Bái cho phép võ tướng trực tiếp cưỡi ngựa vào triều, về phần văn thần có thể cưỡi ngựa, hoặc đi bộ, nữ nhi chỉ được ngồi kiệu.
Nhóm võ tướng đương nhiên vui mừng hớn hở. Mỗi ngày đi từ phủ đệ đến Thượng thư phòng mất tận hơn nửa canh giờ. Hiện tại cưỡi ngựa chỉ mất thời gian nửa nén hương.
Trong hoàng cung, chỉ thấy Ngao Bái cưỡi trên bảo mã lao thẳng tới cửa thành, mà cửa thành Ngao Bái hướng tới chính là cửa Bắc.
Ngao Bái đứng trên cửa thành nhìn xuống đại quân phía dưới nhiều vô số kể. Phía trước đại quân còn có một thân ảnh quen thuộc khiến Ngao Bái trợn mắt tròn xoe, gào thét nói:
" Sùng Trinh, là tên cẩu hoàng đế nhà ngươi?"
"Há, đây không phải là đệ nhất dũng sĩ Mãn Thanh sao? Làm sao lên chức rồi, chức quan cũng không tồi, vậy mà ngồi ngang hành với ta rồi."
Sùng Trinh hoàng đế cũng không nóng giận, trông thấy long bào trên người Ngao Bái liền hơi kinh ngạc, giọng điệu bình thản nói.
Cho dù Ngao Bái đang ngồi trên vị trí Thái Thượng Hoàng cũng không quan trọng, trước mặt đại thế, sâu kiến phản kháng không có ý nghĩa gì.
"Ngoại trừ ngươi còn có ai tới?"
Vẻ mặt Ngao Bái tràn đầy nộ khí, loại ánh mắt như nhìn ngươi chết kia của Sùng Trinh hoàng đế Chu Do Kiểm khiến hắn cực kỳ phẫn nộ, thật cho là ăn chắc được mình hay sao?
Tường thành kinh đo cao gần mười trượng, hoàn toàn tạo thành từ đá kiên cố. Còn có sông hộ thành rộng ba trượng, mấy chục vạn đại quân cũng vô dụng, công thành không phải chỉ dựa vào quân đội nhiều tường thành sẽ bị công phá.
Mà bên trong Tử Cấm thành sớm đã có bát kỳ quân tọa trấn. bát kỳ quân chinh chiến thiên hạ bách chiến bách thắng, căn bản không e ngại bất cứ địch nhân nào.
"Không nhiều, không nhiều, chỉ có tám vị hoàng đế, hai trăm vạn đại quân."
Sùng Trinh hoàng đế Chu Do Kiểm lạnh lùng nói. Mẹ nó, hiện tại phong thủy luân chuyển, rốt cục cũng đến lượt lão tử chiếm thượng phong.
"Cái gì?"
Ngao Bái nghe vậy lập tức kinh hãi, còn nhiều như vậy.
"Nghe nói Nữ Chân bất khả chiến bại, nghe nói bát kỳ quân uy chấn thiên hạ. Chúng ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, tám nước chúng ta mỗi bên điều ra một đội quân đối chiến với bát kỳ quân của ngươi, binh mã giống nhau."
"Song phương tiến hành đối chiến, vô luận thắng bại như thế nào, nhất định phải đánh xong tám hiệp mới quyết thắng thua. Bên nào còn nhiều người hơn là thắng. Mà phương chiến thắng có thể đưa ra một điều kiện hợp lý cho phương còn lại."
"Chúng ta sẽ xin chủ tiệm Vạn Giới Lâu làm chứng."
Sùng Trinh hoàng đế Chu Do Kiểm giống như không nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt Ngao Bái, thoải mái đề nghị.
Kể từ khi biết giá trị thiên đạo công đức, mấy người Sùng Trinh hoàng đế cũng không dám giết chóc trắng trợn, trực tiếp tiến đánh Tử Cấm thành là hạ sách, đối chiến với bát kỳ quân có lợi hơn rất nhiều.
Hôm nay hắn có thể đến thế giới Ngao Bái, ngày mai khả năng sẽ có cao thủ tuyệt thế buông xuống Thuận Thiên phủ. Nếu như nghiệp lực trên người hắn quá nhiều, tự nhiên sẽ thành mục tiêu của người khác. Có lẽ một ngày nào đó sẽ có người đến lấy cái đầu của hắn.
Ngao Bái nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng. Quân đội hai trăm vạn đã dọa hắn tâm thần hỗn loạn, bây giờ phương thức quyết chiến này rất có lợi đối với hắn, đương nhiên Ngao Bái sẽ gật đầu đồng ý.
Ngay sau khi Ngao Bái đồng ý, Chu Dương cùng hoàng đế của ba cửa thành khác đều hội tụ tại cửa Bắc.
Ngao Bái cũng điều toàn bộ bát kỳ quân đến bắc môn. Đã có chủ tiệm làm người chứng kiến, tất nhiên Ngao Bái yên tâm hơn nhiều, đứng bên trên cửa thành lẳng lặng chờ đợi liên quân tám nước tuyển ra đại quân đối chiến với bát kỳ quân.
6
0
6 tháng trước
4 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
