Chương 20
Cửa Hàng Vui Vẻ
Cửa hàng vui vẻ.
Đây là một cửa hàng quà tặng cực kỳ đặc thù nằm trên con đường dành riêng cho người đi bộ . Bởi vì không chỉ có rất nhiều nhân viên cửa hàng, mà tuổi tác mỗi nhân viên cửa hàng đều cực kì nhỏ.
Trong một cửa hàng lưu niệm rộng không tới hai mươi mét vuông, mỗi ngày ít nhất cũng có bảy tám nhân viên cửa hàng, nhân viên cửa hàng hơi lớn ước chừng mười hai tuổi, còn những nhân viên cửa hàng nhỏ tuổi kia, khả năng còn không đến mười tuổi.
"Chu đại ca, sao ngươi lại tới đây?"
Một tiểu nam hài đang chơi đùa mô hình Transformers ở ngay cạnh cửa tiệm , trông thấy Chu Dương đang nhanh chân đi tới, hơi nghi hoặc một chút, sau đó lập tức hưng phấn, khập khễnh chạy đến trước mặt Chu Dương.
"Chu Phách Thiên, ta đến mua một ít quà tặng cho người khác."
Chu Dương bước nhanh hơn, sau đó hung hăng chà xát khuôn mặt mập mạp của tiểu nam hài này. Đây là một tiểu nam hài rất cố chấp, từ khi có sở thích với Transformers, hắn không để viện trưởng sửa lại tên mình, kỳ thật hắn càng muốn mọi người gọi mình là Phách Thiên Chu.
"Chu đại ca, chúng ta đi ăn cái gì?"
Chu Phách Thiên níu lấy bàn tay Chu Dương, hắn hoài nghi khuôn mặt nhỏ nhắn béo ị của mình là bị Chu Dương xoa nắn mà thành chứ tuyệt đối không phải bởi vì hắn tham ăn.
"Đi ăn KFC."
Chu Dương cười nói, từ sau khi rời khỏi cô nhi viện, mỗi tháng hắn đều sẽ tới đây một lần mời những đứa bé này đi ăn quà vặt, tháng này hắn đã tới một lần. Nếu không phải hắn thật sự cần mua quà tặng thì hắn cũng chỉ có thể đợi tháng sau.
Không phải Chu Dương không muốn tới, mà bởi vì những tiểu gia hỏa này rất mẫn cảm. Hắn cũng từ cô nhi viện đi ra ngoài, hiểu rất rõ bọn hắn không cần người khác thương hại, mà cần người khác tán thành.
Nếu như hắn vừa chạy tới đã đỡ lấy Chu Phách Thiên, chỉ sợ tiểu mập mạp này nửa ngày cũng không để ý đến hắn.
"Chu đại ca."
Chỉ trong chốc lát, bên người Chu Dương đã có năm sáu tiểu hài lanh lợi vây quanh.
"Chúng ta đi vào."
Chu Dương ôm lấy một tiểu nữ hài tên là Chu Tiểu Nam, bởi vì tuổi của nàng nhỏ nhất, một đám đi vào bên trong tiệm.
Vào bên trong tiệm, Chu Dương đã thấy một thiếu nữ mười một mười hai tuổi, diện mục thanh tú đang hết sức chuyên chú đóng gói một hộp quà tặng.
"Tiểu Linh, tại sao ngươi không đi học?"
Chu Dương hiếu kỳ hỏi, lập tức khiến cho các tiểu thí hài xung quanh khinh bỉ một trận.
"Chu đại ca, hôm nay thứ bảy, trường học được nghỉ."
Tiếng Chu Tiểu Nam trong ngực Chu Dương giòn tan nói.
"Chu đại ca, sao hôm nay ngươi lại tới đây?"
Chu Tiểu Linh ở một bên giải vây giúp Chu Dương , bằng không thì mấy tiểu thí hài này tuyệt đối sẽ khinh bỉ hắn nửa ngày.
"Ta phải mua một ít lễ vật nhỏ cho ······ nhân viên của ta."
Chu Dương giải thích, đám người Tào Tháo, Lữ Bố đích xác là "Nhân viên" của hắn.
"Chu đại ca thăng chức rồi?"
Chu Tiểu Linh một bên vui vẻ nói.
"Không có, ta tự làm lão bản, lợi hại không."
Chu Dương cười ha ha nói.
"Nghĩ không ra Chu đại ca lại keo kiệt như thế.
" Chu Tiểu Linh trợn trắng mắt nói, quà tặng đắt tiền nhất ở nơi này vẫn chưa tới một trăm tệ.
"Gây dựng sự nghiệp gian nan mà."
Chu Dương chỉ có thể cười gượng nói.
"Chu đại ca, ngươi bán món ăn gì ngon không?"
Chu Phách Thiên ở một bên, vẻ mặt mong đợi nói.
"Chu Bàn Tử, ngươi chỉ biết ăn thôi, nhìn ngươi đã béo thành dạng gì rồi?"
Chu Tiểu Linh níu lấy lỗ tai Chu Phách Thiên khiển trách.
"Ta chỉ hỏi thôi mà."
Chu Phách Thiên làm ra bộ dáng đáng thương nói.
"Lần này bỏ qua cho ngươi."
Chu Tiểu Linh véo lỗ tai Chu Phách Thiên đến mức đỏ ửng.
"Chu đại ca mua thứ gì?"
Chu Tiểu Linh quay đầu hỏi.
"Một số gương nhỏ cùng hộp âm nhạc, mỗi cái một trăm suất, những thứ khác thì tùy tiện mua cũng được."
Chu Dương đoán chừng nhân số sẽ không đến một trăm người, còn lại có thể phát cho Phiêu Kỵ doanh.
"Tiểu Linh, ta là thật sự là tặng cho "Nhân viên", bằng không thì ta cả đời không cưới được vợ."
Trông thấy vẻ mặt Chu Tiểu Linh biểu lộ không tin, Chu Dương vội vàng thề thốt.
"Ngươi dám gạt ta, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa."
Chu Tiểu Linh hơi yên lòng:
"Nhưng mà trong tiệm không có có nhiều gương cùng hộp âm nhạc như vậy, dùng thứ khác thay thế được không?"
"Có thể, chọn thêm mấy thứ, ước chừng cần 300 cái."
Chu Dương gật đầu nói, mỗi một kiện đồ vật trong tiệm cầm tới Hán Mạt Tam Quốc đều là bảo vật không tệ, lấy gương cùng hộp âm nhạc chỉ vì thuận tiện mà thôi.
"Tốt, bắt đầu làm việc."
Chu Tiểu Linh phân phó với đám tiểu thí hài.
"Đại tỷ, Chu đại ca nói mời chúng ta ăn KFC đây, không bằng chúng ta ăn xong lại làm, được hay không?"
Chu Phách Thiên thận trọng nói.
Chu Tiểu Linh trừng mắt, Chu Phách Thiên lập tức run lên, chạy đến một bên bắt đầu làm.
Thấy Chu Tiểu Linh lên tiếng, Chu Dương cũng chỉ có thể yên lặng ngồi một bên, giúp bọn hắn đóng gói quà tặng. Hắn đã được lĩnh giáo uy vọng của Chu Tiểu Linh rồi, không có nàng cho phép, những tiểu thí hài này không một ai dám đi.
Những đứa bé này bao gồm cả Chu Dương đều có thể thuần thục đóng gói quà tặng, mỗi hai ba phút là có thể đóng gói xong một cái.
300 cái hộp quà tặng làm hết hai giờ đồng hồ. Cho dù là Chu Dương cũng cảm giác được hai tay mỏi nhừ, thế nhưng mấy người Chu Tiểu Linh không có ai dừng lại.
"Ăn KFC, ăn KFC······"
Chu Phách Thiên cầm hộp âm nhạc cuối cùng trong tay, sau khi đóng gói tốt liền hưng phấn chạy tới chạy lui.
Khóe miệng mấy tiểu thí hài khác cũng chảy nước miếng.
"Các ngươi đi sớm về sớm."
Chu Tiểu Linh dặn dò một đám tiểu thí hài đang hưng phấn.
"Tiểu Linh, chúng ta cùng đi chứ, trong tiệm đã không có thứ gì rồi. Đưa hàng cũng cần hai, ba tiếng mới có thể đến."
Chu Dương nói với Chu Tiểu Linh, mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm đều là tiểu nữ hài kiên cường này kiên trì lưu lại trông tiệm.
Trông thấy cửa hàng quà tặng cơ hồ trống rỗng, biểu lộ của Chu Tiểu Linh hơi có chút buông lỏng, nhãn lực của mấy tiểu thí hài không tệ, vừa lôi vừa kéo, một đám người trùng trùng điệp điệp đi ra ngoài.
Chu Dương một đường mang bọn hắn đi ăn uống, nam chinh bắc chiến, bất quá ước chừng một tiếng sau, Chu Tiểu Linh đã yêu cầu trở về, bao gồm cả Chu Phách Thiên tham ăn cũng bị la hét phải trở về.
"Tốt a, chúng ta trở về."
Chu Dương chỉ có thể gật đầu đáp ứng, thời gian dài, chỉ sợ lần sau bọn hắn không muốn ra ngoài nữa.
Dưới sự trợ giúp của Chu Tiểu Linh cùng mấy tiểu nam hài, Chu Dương đóng gói tốt quà tặng, sau khi đưa lên xe mới rời khỏi.
Lái xe đến một khu không có người, Chu Dương lập tức trở về Hán Mạt Tam Quốc.
"Quốc sư đại nhân, rốt cục ngươi đã trở về, diện tích đại điện phủ quốc sư của chúng ta có vẻ không đủ cho yến hội?"
Tiểu Quế Tử giống như không nhìn thấy Chu Dương đang ngồi trên chiếc Range Rover, vẻ mặt lo lắng nói.
"Ngươi mời bao nhiêu người?"
Vẻ mặt Chu Dương kỳ quái nhìn Tiểu Quế Tử, chính điện lớn nhất phủ quốc sư khoảng chừng gần ngàn mét vuông, lại thêm hai phó điện bên cạnh, chứa một, hai trăm người hẳn là không có vấn đề gì.
"Thiếp mời đưa hơn 200 tấm."
Tiểu Quế Tử sợ xanh mặt lại, quỳ rạp xuống đất nói, hắn cũng không đưa thêm, chỉ đưa cho đại quan nhất phẩm trở lên.
"Không có việc gì, ta chỉ hiếu kỳ mà thôi. Ngươi mang thêm mấy cái bàn lớn tới hoa viên, chuẩn bị thêm đồ ăn là được. Thức ăn ta sẽ tự mình chuẩn bị kỹ càng."
Chu Dương bảo Tiểu Quế Tử đứng dậy, hơn 200 tấm thiếp mời, ít nhất phải có đến ba, bốn trăm người. Nếu tất cả đều mang người nhà tới, chỉ sợ phải có đến bốn, năm trăm người, thậm chí nhiều hơn. Dù sao thời cổ đại chính là tam thê tứ thiếp.
Nếu như theo phong cách ăn uống của Hán Mạt Tam Quốc, một người ngồi một bàn dài, chỉ sợ không đủ diện tích. Nếu như ăn ngoài trời, ban đêm đột nhiên mưa to, vậy mới đặc sắc.
Chu Dương chỉ có thể dùng phương pháp yến hội phương tây, về phần những người muốn tuân thủ lễ nghi kia, không muốn ăn thì lăn.
Tiểu Quế Tử vội vàng theo lời của Chu Dương bắt đầu đi làm.
Phân phó cho những người hầu đang kính sợ nhìn hắn, chuyển lễ vật từ trên xe xuống xong Chu Dương lại trở về thế giới hiện đại, trực tiếp lái xe tới một khách sạn năm sao, khách sạn Thiên Hòa.
Biên dịch: Jo
25
1
6 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
