TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Phiêu Kỵ Doanh

Trông thấy Vương Dĩnh rời đi, Chu Dương cười nhạt một tiếng, trong nội tâm cảm thán có tiền thật là thoải mái a!

Vô luận là mỹ nữ giai nhân gì đều vươn tay là có. Sau đó Chu Dương trực tiếp lái xe trở về biệt thự.

Ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm ngày thứ hai Chu Dương đã trở về Hán Mạt Tam Quốc.

"Người tới đây."

Chu Dương hô to ra ngoài cửa, vẻ mặt Tiểu Quế Tử hoảng sợ trông thấy Chu Dương trong phòng. Vừa rồi hắn cho người quét dọn gian phòng, căn bản không phát hiện có người ở trong phòng, trong nháy mắt quốc sư đại nhân đã xuất hiện ở trong phòng.

Chẳng lẽ quốc sư đại nhân thật sự là thần tiên sao?

"Mang ta đi Phiêu Kỵ doanh."

Chu Dương muốn nhìn một chút mấy người Tào Tháo tuyển chọn thiết kỵ như thế nào rồi. Mấy vạn nhân mã cùng chạy sẽ là cảnh tượng hùng vĩ cỡ nào, cái này còn chân thực hơn nhiều so với phim Hollywood.

Phiêu Kỵ doanh ở phía nam ngoài thành Lạc Dương, cách thành hai mươi dặm.

Cưỡi ngựa ước chừng hơn 20 phút đã tới nơi. Chu Dương từ xa xa nhìn lại, cảm giác ầm ầm sóng dậy.

Phiêu Kỵ doanh dài hơn mười dặm, trong doanh trại đao thương san sát, quân khí hùng hậu, một vạn thiết kỵ đang bày trận chờ mệnh lệnh.

Vô số chim chóc từ rừng rậm bốn phía kinh hoàng bay lên.

Đột nhiên có một trận cuồng phong quét qua, dừng lại trước thiết kỵ, dần dần tiêu tán. Nhìn kĩ lại chính là một chiến kỳ màu đen.

Chiến kỳ màu đen giống như sóng dữ cuồn cuộn, bên trong có một đại kỳ màu vàng kim lộ ra cực kì bắt mắt. Trên cờ có thêu một chứ “Hán” cực kì lớn.

"Dừng lại, ngươi là người nào?"

Theo một tiếng quát to, chỉ thấy binh lính bên ngoài trạm canh gác nhìn thấy Chu Dương đang đến gần, trong nháy mắt nâng cung nỏ lên, trường thương chỉ thẳng về phía trước, hàn quang lạnh lùng.

Chu Dương đang nghĩ ngợi phải trả lời thế nào, đã thấy Tiểu Quế Tử sau lưng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đến trước mặt mấy người, lớn tiếng quát:

"Làm càn, mắt chó của các ngươi bị mù sao! Lại không nhận ra quốc sư đại nhân đến đây kiểm duyệt Phiêu Kỵ doanh, thức thời thì cút xa ra một chút cho ta."

Tiểu Quế Tử hét lên một phen, không những mấy binh sĩ này mà ngay cả Chu Dương cũng bị hắn dọa một phen.

Sao ngươi có thể xâu như vậy?

Mấy tên binh sĩ kia bị Tiểu Quế Tử mắng một phen, nào dám ngăn cản Chu Dương nữa. Có câu nói rất hay, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, trái lại muốn suy đoán thân phận chủ nhân là gì, vậy thì nhìn chó săn là có thể biết. Hiển nhiên là Tiểu Quế Tử cực kì hợp cách.

Trạm kiểm soát mở ra, Chu Dương được binh lính dẫn đường tiến vào binh doanh. Mỗi một kỵ binh đều mặc một bộ giáp màu đen, trường thương trong tay sắc lạnh, bên hông đeo loan đao. Mỗi người đều có vóc dáng cường tráng, từng đôi mắt lạnh lẽo tản ra sát khí như hổ sói, chiến mã dưới hông tứ chi khỏe mạnh, kèm theo cơ bắp toàn thân giống như đổ bê tông sắt thép. Đây chính là Phiêu Kỵ doanh mới được xây dựng.

Dưới cờ xí vàng kim, Lữ Bố thân khoác áo giáp màu bạc tinh xảo,

Chiến bào màu đỏ bay theo gió, trong tay cầm một thanh Phương Thiên Họa Kích, tuấn mã dưới hông toàn thân đỏ bừng, giống một con rồng lửa. Đôi mắt của hắn sáng ngời hữu thần, Phương Thiên Họa Kích chỉ tới đâu, binh mã chuyển động theo tới đó.

Cho dù Chu Dương hiểu rõ rất ít đối với quân doanh, hắn cũng biết với một đội quân thiết kỵ như này, tất cả kẻ địch phía dưới thiết kỵ đều phải hồn phi phách tán.

"Khí thế rất dũng mãnh!"

Chu Dương khen ngợi.

Từ xưa đến nay, có rất nhiều kỵ sĩ ưu tú xuất thân từ Lương Châu, nơi này tập hợp những thiết kỵ tinh nhuệ nhất của Tam Quốc, làm người khác nhìn mà phát khiếp.

Loại ưu thế thiết kỵ tinh nhuệ này, nếu như dùng đủ năm vạn, cộng thêm trang bị hiện đại hoá, đẩy lui thậm chí là đánh tan đông bộ Đột Quyết hoàn toàn không thành vấn đề.

Lữ Bố ở một bên phát hiện Chu Dương đến, Phương Thiên Họa Kích trong tay lập tức ngừng lại, một vạn thiết kỵ đứng thẳng trang nghiêm.

"Quốc sư đại nhân."

Lữ Bố nhanh chân đi đến, chắp tay với Chu Dương.

"Phụng Tiên, khổ cực cho ngươi rồi. Phủ quốc sư có chút rượu ngon, lát về đưa cho Phụng Tiên một ít."

Đối với võ tướng đứng đầu Hán Mạt Tam Quốc Lữ Bố, Chu Dương vẫn muốn lôi kéo một phen, đây tuyệt đối là một tấm kim bài.

Tất nhiên là Lữ Bố gật đầu đáp ứng, vô luận rượu ngon hay không, đây là biểu hiện thân cận của Chu Dương đối với hắn.

Từ sau khi bình định Tây Lương quân, Chu Dương không hề hỏi han qua hắn, mặc dù hắn nắm giữ quyền lợi huấn luyện kỵ binh trong tay, nhưng mà tất cả lương thảo đều bị Lương Châu Mục Giả Hủ khống chế.

Lương Châu chính là đất phong của Chu Dương. Một khi bị đứt mất nguồn lương thảo, coi như có nhiều binh mã hơn nhưng không có lương thảo thì chỉ là một đám người ô hợp mà thôi. Điều này khiến hắn cảm nhận được nguy cơ nồng đậm.

Bây giờ biểu hiện của Chu Dương lập tức khiến hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Trông thấy biểu hiện của Lữ Bố, Chu Dương thầm hô thất sách, ngay cả Lữ Bố cũng lo nghĩ như vậy, mấy người khác hẳn là cũng không tốt hơn bao nhiêu. Dù sao càng là người thông minh, sẽ càng nghĩ nhiều.

"Đêm nay ta sẽ tổ chức thiết yến tại phủ quốc sư, Phụng Tiên có thể mang theo gia quyến tới phủ quốc sư để dự tiệc."

Chu Dương mở miệng nói, hắn biết là Lữ Bố là nam nhân rất lo cho gia đình, chỉ cần ổn định nữ nhân của hắn, Lữ Bố trên cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề gì.

"Quốc sư đại nhân tổ chức yến hội, Lữ Bố tất nhiên sẽ tới dự tiệc." Lữ Bố cười nói, tại quê nhà của hắn, chỉ có những bằng hữu vô cùng thân mới có thể mang theo gia quyến dự tiệc, nói rõ quốc sư rất coi trọng hắn, tất nhiên hắn sẽ không cự tuyệt.

"Phụng Tiên, không biết Cao Thuận, Trương Liêu có đó không?" Chu Dương nghĩ một lát rồi hỏi. Hai người kia cũng là Đại tướng có tài, thời điểm đánh Đột Quyết tất nhiên không thể thiếu bọn họ.

Hãm Trận doanh uy danh hiển hách Hán Mạt Tam Quốc chính là một tay Cao Thuận tạo ra, Hãm Trận doanh có hơn bảy trăm người, danh xưng ngàn người, áo giáp tinh luyện, huấn luyện nghiêm ngặt, từng người dũng mãnh thiện chiến không gì không đánh được. Ngay cả ba huynh đệ Lưu Bị cũng từng bại bởi Hãm Trận doanh.

Trương Liêu càng là uy chấn Tiêu Dao Tân, lấy bảy ngàn người đại phá mười vạn đại quân của Tôn Quyền, suýt chút bắt sống Tôn Quyền. Trương Liêu cũng là một trong năm thủ hạ đứng đầu dưới trướng Tào Tháo.

Chu Dương không cần đánh tan Đột Quyết, chỉ muốn đẩy lùi mà thôi.

"Gọi Cao Thuận, Trương Liêu đến đây."

Lữ Bố nói với lính liên lạc bên cạnh.

Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy tên lính liên lạc kia dẫn theo hai người đến.

Một người bộ dáng khôi ngô, thân khoác áo giáp màu đen, trong tay nắm một thanh đại đao, một người có vóc dáng hơi gầy yếu, sắc mặt lạnh lùng, trong tay cầm một thanh trường thương màu đen.

"Cao Thuận (Trương Liêu) tham kiến tướng quân, quốc sư đại nhân."

Hai người khom người nói với Lữ Bố, sau đó lại khom người với Chu Dương.

Chu Dương cũng không quan tâm. Cao Thuận tuyệt đối là thành phần tử trung, hắn là tướng lĩnh duy nhất có thể làm cho Lữ Bố tin tưởng, có thể thấy được tính cách cứng nhắc tới mức độ nào. Về phần Trương Liêu cũng là khi Lữ Bố chết rồi mới đầu hàng Tào Tháo, cũng không phải người thay đổi thất thường.

"Phụng Tiên, hiện tại hai người này ở vị trí gì?"

Chu Dương trông thấy áo giáp trên thân hai người có chút cũ kĩ, cũng không mấy tinh xảo. Hắn cảm thấy chỉ sợ chức quan của hai người cũng không phải rất cao.

"Cao Thuận hiện tại là tướng quân, Trương Liêu là thống lĩnh quân đội."

Lữ Bố hiển nhiên rất quen thuộc binh mã dưới trướng của mình, đây là một điều kiện thiết yếu của một tướng lĩnh ưu tú."

Nhìn hai người bọn họ cũng là người vũ dũng, có thể đề thăng bọn họ làm Tư Mã Phiêu Kỵ doanh quân."

Chu Dương thản nhiên nói.

Tư Mã Phiêu Kỵ doanh quân có thể trực tiếp lãnh đạo một ngàn thiết kỵ tinh nhuệ nhất, có thể so với giáo úy trong quân đội. Mà Cao Thuận cùng Trương Liêu nghe vậy cũng không nhúc nhích chút nào, Lữ Bố không khỏi biến sắc, quát lớn:

"Còn không mau cám ơn quốc sư đại nhân."

Lúc này hai người mới thụ phong, sau đó Chu Dương bảo Lữ Bố ban đêm dẫn bọn hắn tới phủ quốc sư dự tiệc. Tiếp tục ở lại quân doanh nửa giờ, sau đó Chu Dương mới rời khỏi.

"Tiểu Quế Tử, lát nữa ngươi đưa thiếp mời đến cho Chấp Kim Ngô Tào Tháo, Tịnh Châu Mục Giả Hủ cùng Thị Lang Tuân Du. Nếu như những người kia có muốn mang ai đi cùng thì cứ để tùy ý bọn họ mang theo."

Chu Dương nói với Tiểu Quế Tử ở sau lưng.

Hai người đi dạo một vòng quanh thành Lạc Dương, sau đó Chu Dương trở về phủ quốc vư viết thiệp mời.

Một nhóm lớn người của Tào Tháo như Tào Nhân, Tào Thuần, hai huynh đệ Hạ Hầu, tộc nhân Tuân Du, Tuần Úc đều được Chu Dương mời tới.

"Quốc sư đại nhân, không mời những người khác sao?"

Tiểu Quế Tử ở một bên thận trọng nói.

"Được rồi, mời tất cả đi. Thả một đầu dê cũng là thả, thả một đàn dê cũng là thả."

Nếu như không mời những người khác, sau này mình muốn tùy ý điều động binh mã cũng không dễ dàng như vậy.

"Ngươi xem cần mời người nào, trực tiếp đưa thiếp mời qua là được."

Chu Dương nói.

Viết xong thiếp mời, Chu Dương lập tức trở về thế giới hiện đại.

Sau đó hắn lái xe về khu vực phồn hoa nhất của thành phố. Dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền, Chu Dương dự định sẽ tặng mỗi vị gia quyến một phần lễ vật, dù sao thì gió gối đầu vẫn là mạnh nhất.

Chu Dương cũng không đi tới những trung tâm mua sắm lớn, mà đi vào một con phố nhỏ dành riêng cho người đi bộ.

Biên dịch: Jo

55

3

6 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.