0 chữ
Chương 9
Chương 9
Trì Bạch Du nhíu mày hai lần, cuối cùng cũng đứng dậy.
Không thể cứ ngồi đây mà câu giờ mãi.
Đã đến mức này rồi, chỉ còn cách cố gắng mà sống sót.
Ngay giây phút bước chân vào toà lầu yêu, nàng lập tức cảm thấy khó chịu.
Không phải kiểu choáng váng hoa mắt hay đau nhức cụ thể, mà là cảm giác như có bông gòn chặn cứng trong l*иg ngực, khiến nàng nghẹn thở đến muốn trào nước mắt.
Bên trong là một đại sảnh rộng lớn. Theo lời Phục Nhạn Bách, hồ yêu ở trong căn phòng trong cùng bên tay trái.
Nàng rón rén bước nhẹ, rẽ vào bên trái.
Trong hành lang tối om, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là một cánh cửa gỗ đóng chặt.
Trên cửa khắc chữ “Tam (叁)”, mặt gỗ chi chít những vết cào xước loang lổ.
Nàng so thử kích cỡ, mấy dấu móng đó phải to bằng hai ngón tay chập lại.
Không biết là thứ dã thú khổng lồ cỡ nào mới có thể cào ra vết như vậy.
Số 3 (三号)...
Nàng nhớ trong cuốn sổ từng nhắc đến chuyện số 3 và số 10 đánh nhau trong trà thất.
Có vẻ cũng là một kẻ tính khí nóng nảy như số 10.
Trì Bạch Du chẳng muốn dây vào, bèn vội dời mắt.
“Rầm!”
“Rầm!!”
“Rầm!!!”
Tiếng động bất ngờ khiến nàng hoảng hốt lùi lại mấy bước, hơi thở nghẹn lại trong ngực.
Nàng nhìn chăm chăm cánh cửa đang bị đập mạnh đến rung lên bần bật, mắt không dám rời nửa tấc.
Là yêu quái trong đó đang húc cửa?
Chỉ đơn giản là muốn thoát ra, hay đã phát hiện ra sự hiện diện của nàng?
Sau tiếng đập mạnh, một tràng gầm gừ đe dọa vang lên, kèm theo đó là tiếng móng vuốt cào lên cửa gỗ rít rợn cả sống lưng.
Âm thanh ấy, nàng từng nghe rồi, chỉ phát ra từ loài chó sắp sửa lao vào cắn người.
Chẳng lẽ bị nhốt là chó à?
Có khi là chó yêu thật.
May mà cánh cửa kia đủ chắc, cầm cự được trước trận điên loạn đó.
Nàng không định dừng lại lâu, nhanh chóng bước tiếp.
Cánh cửa tiếp theo mang số “Nhị (贰 )”.
So với số 3, số 2 (二号) bình lặng hơn nhiều, không phát ra một tiếng động.
Nàng cũng không thấy số hiệu này xuất hiện trong cuốn sổ.
Bình an đi qua cửa số 2, cuối cùng nàng đã đến trước phòng của hồ yêu.
Cánh cửa đóng kín, không hề có dấu vết gì đặc biệt. Tình hình bên trong thế nào nàng hoàn toàn không rõ, tường không có cửa sổ, khi nãy nàng cũng đã vòng ra sau xem thử, vẫn không thấy gì.
Trì Bạch Du cúi người nhìn qua khe dưới chân cửa, nhưng chỉ thấy một khoảng đen ngòm.
Không có chút động tĩnh nào.
Kệ đi.
Nàng rút từ tay áo ra một sợi dây kẽm mảnh, khom người nghịch ổ khoá.
Mấy kiểu khoá thế này với nàng chẳng có gì khó, để tăng phần gay cấn cho màn thoát thân trên sân khấu, hộp gỗ khóa kín thường bị quấn thêm cả dây sắt và khoá ngoài.
Nàng đâu thể ngang nhiên dùng pháp thuật để thoát thân.
Chưa đến vài nhịp, nàng đã mở được khoá. Sau khi nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, nàng mới từ từ đẩy cửa ra.
Khác hẳn với khoảng tối mịt nàng thấy qua khe cửa, cánh cửa vừa mở, bên trong liền sáng trưng như ban ngày.
Phòng cực kỳ rộng rãi, thậm chí rộng hơn cả vẻ ngoài. Ngoài sảnh chính còn có gian phòng phụ, cửa phòng khép hờ, bị chắn bởi một tấm bình phong gỗ điêu khắc tinh xảo.
Ngay lúc nàng đẩy cửa, một người từ sau tấm bình phong thong thả bước ra.
Là một người đàn ông khoác áo trắng, tóc dài bạc trắng buộc thấp, buông xuống từ vai phải, gần đuôi tóc còn cột một sợi dây đỏ.
Gương mặt tựa ngọc, dáng đi lười nhác phóng khoáng, cả người toát lên vẻ xa cách khó dò.
Nhưng chẳng hiểu sao, hình ảnh của hắn khiến nàng nghĩ ngay đến mấy nhân vật phụ đầu tiên “nhận cơm hộp" trong anime, loại mới lộ diện chưa mấy tập đã ngỏm.
“Ai?” Người đàn ông cất tiếng, giọng nói trong trẻo như kim ngọc gõ vào đá.
Trì Bạch Du không để bị mê hoặc bởi gương mặt như ngọc của hồ yêu, chỉ chăm chú cảnh giác nhìn hắn.
Nhưng khi thấy đôi mắt xám nhạt mờ đυ.c của hắn, đôi mày nàng đang nhíu lại khẽ giãn ra một chút.
Cũng chính lúc ấy, nàng mới nhận ra điều khác lạ hơn.
Hắn đi rất chậm, bước chân có phần chệch choạc. Dù nàng đứng ngay ngay cửa phòng, hắn vẫn chưa từng liếc nhìn về phía nàng, mà dường như đang dùng thính giác để xác định âm thanh xung quanh.
Không nhìn thấy sao?
Trì Bạch Du thử vẫy tay hai cái.
Đôi đồng tử của hồ yêu không có chút phản ứng nào, rõ ràng là không nhìn thấy nàng.
Chốc lát sau, có lẽ vì nghe được tiếng vạt áo khẽ cọ vào nhau, hắn mới nghiêng đầu sang bên.
“Ai đó?” Hắn lại hỏi lần nữa, giọng nhàn nhạt: “Nếu còn không lên tiếng, e là ta phải thất lễ.”
Hóa ra thật sự là một con hồ ly mù.
Trì Bạch Du chưa bước vào trong, trong nháy mắt đã nghĩ ra lời ứng biến: “Ta mới được điều tới, hiện đang làm việc dưới trướng Phục đại nhân.”
“Cai ngục?”
“Cũng tạm xem là vậy.”
“Trên người ngươi không có yêu khí.” Hồ yêu nghiêng đầu, như thể đang ngửi thử: “Cũng chẳng có tử khí, ngươi là người?”
Không thể cứ ngồi đây mà câu giờ mãi.
Đã đến mức này rồi, chỉ còn cách cố gắng mà sống sót.
Ngay giây phút bước chân vào toà lầu yêu, nàng lập tức cảm thấy khó chịu.
Không phải kiểu choáng váng hoa mắt hay đau nhức cụ thể, mà là cảm giác như có bông gòn chặn cứng trong l*иg ngực, khiến nàng nghẹn thở đến muốn trào nước mắt.
Bên trong là một đại sảnh rộng lớn. Theo lời Phục Nhạn Bách, hồ yêu ở trong căn phòng trong cùng bên tay trái.
Nàng rón rén bước nhẹ, rẽ vào bên trái.
Trong hành lang tối om, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là một cánh cửa gỗ đóng chặt.
Trên cửa khắc chữ “Tam (叁)”, mặt gỗ chi chít những vết cào xước loang lổ.
Nàng so thử kích cỡ, mấy dấu móng đó phải to bằng hai ngón tay chập lại.
Không biết là thứ dã thú khổng lồ cỡ nào mới có thể cào ra vết như vậy.
Nàng nhớ trong cuốn sổ từng nhắc đến chuyện số 3 và số 10 đánh nhau trong trà thất.
Có vẻ cũng là một kẻ tính khí nóng nảy như số 10.
Trì Bạch Du chẳng muốn dây vào, bèn vội dời mắt.
“Rầm!”
“Rầm!!”
“Rầm!!!”
Tiếng động bất ngờ khiến nàng hoảng hốt lùi lại mấy bước, hơi thở nghẹn lại trong ngực.
Nàng nhìn chăm chăm cánh cửa đang bị đập mạnh đến rung lên bần bật, mắt không dám rời nửa tấc.
Là yêu quái trong đó đang húc cửa?
Chỉ đơn giản là muốn thoát ra, hay đã phát hiện ra sự hiện diện của nàng?
Sau tiếng đập mạnh, một tràng gầm gừ đe dọa vang lên, kèm theo đó là tiếng móng vuốt cào lên cửa gỗ rít rợn cả sống lưng.
Âm thanh ấy, nàng từng nghe rồi, chỉ phát ra từ loài chó sắp sửa lao vào cắn người.
Chẳng lẽ bị nhốt là chó à?
Có khi là chó yêu thật.
Nàng không định dừng lại lâu, nhanh chóng bước tiếp.
Cánh cửa tiếp theo mang số “Nhị (贰 )”.
So với số 3, số 2 (二号) bình lặng hơn nhiều, không phát ra một tiếng động.
Nàng cũng không thấy số hiệu này xuất hiện trong cuốn sổ.
Bình an đi qua cửa số 2, cuối cùng nàng đã đến trước phòng của hồ yêu.
Cánh cửa đóng kín, không hề có dấu vết gì đặc biệt. Tình hình bên trong thế nào nàng hoàn toàn không rõ, tường không có cửa sổ, khi nãy nàng cũng đã vòng ra sau xem thử, vẫn không thấy gì.
Trì Bạch Du cúi người nhìn qua khe dưới chân cửa, nhưng chỉ thấy một khoảng đen ngòm.
Không có chút động tĩnh nào.
Kệ đi.
Nàng rút từ tay áo ra một sợi dây kẽm mảnh, khom người nghịch ổ khoá.
Mấy kiểu khoá thế này với nàng chẳng có gì khó, để tăng phần gay cấn cho màn thoát thân trên sân khấu, hộp gỗ khóa kín thường bị quấn thêm cả dây sắt và khoá ngoài.
Chưa đến vài nhịp, nàng đã mở được khoá. Sau khi nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, nàng mới từ từ đẩy cửa ra.
Khác hẳn với khoảng tối mịt nàng thấy qua khe cửa, cánh cửa vừa mở, bên trong liền sáng trưng như ban ngày.
Phòng cực kỳ rộng rãi, thậm chí rộng hơn cả vẻ ngoài. Ngoài sảnh chính còn có gian phòng phụ, cửa phòng khép hờ, bị chắn bởi một tấm bình phong gỗ điêu khắc tinh xảo.
Ngay lúc nàng đẩy cửa, một người từ sau tấm bình phong thong thả bước ra.
Là một người đàn ông khoác áo trắng, tóc dài bạc trắng buộc thấp, buông xuống từ vai phải, gần đuôi tóc còn cột một sợi dây đỏ.
Gương mặt tựa ngọc, dáng đi lười nhác phóng khoáng, cả người toát lên vẻ xa cách khó dò.
Nhưng chẳng hiểu sao, hình ảnh của hắn khiến nàng nghĩ ngay đến mấy nhân vật phụ đầu tiên “nhận cơm hộp" trong anime, loại mới lộ diện chưa mấy tập đã ngỏm.
“Ai?” Người đàn ông cất tiếng, giọng nói trong trẻo như kim ngọc gõ vào đá.
Trì Bạch Du không để bị mê hoặc bởi gương mặt như ngọc của hồ yêu, chỉ chăm chú cảnh giác nhìn hắn.
Nhưng khi thấy đôi mắt xám nhạt mờ đυ.c của hắn, đôi mày nàng đang nhíu lại khẽ giãn ra một chút.
Cũng chính lúc ấy, nàng mới nhận ra điều khác lạ hơn.
Hắn đi rất chậm, bước chân có phần chệch choạc. Dù nàng đứng ngay ngay cửa phòng, hắn vẫn chưa từng liếc nhìn về phía nàng, mà dường như đang dùng thính giác để xác định âm thanh xung quanh.
Không nhìn thấy sao?
Trì Bạch Du thử vẫy tay hai cái.
Đôi đồng tử của hồ yêu không có chút phản ứng nào, rõ ràng là không nhìn thấy nàng.
Chốc lát sau, có lẽ vì nghe được tiếng vạt áo khẽ cọ vào nhau, hắn mới nghiêng đầu sang bên.
“Ai đó?” Hắn lại hỏi lần nữa, giọng nhàn nhạt: “Nếu còn không lên tiếng, e là ta phải thất lễ.”
Hóa ra thật sự là một con hồ ly mù.
Trì Bạch Du chưa bước vào trong, trong nháy mắt đã nghĩ ra lời ứng biến: “Ta mới được điều tới, hiện đang làm việc dưới trướng Phục đại nhân.”
“Cai ngục?”
“Cũng tạm xem là vậy.”
“Trên người ngươi không có yêu khí.” Hồ yêu nghiêng đầu, như thể đang ngửi thử: “Cũng chẳng có tử khí, ngươi là người?”
3
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
