0 chữ
Chương 10
Chương 10
“Không, là yêu.” Trì Bạch Du đã quá quen với việc bịa chuyện, mặt không đổi sắc đáp lời: “Hôm nay là ngày đầu ta vào đây, nhưng yêu lực đã bị người khác tước mất.”
Nàng cố ý không nói rõ là ai cướp đi yêu lực, để còn chừa lại khoảng trống cho cuộc trò chuyện sau này.
Thế nhưng hồ yêu chỉ hỏi tiếp: “Tới đây làm gì?”
“Ta…” Trì Bạch Du vừa định bước thêm một bước vào trong, thì đột ngột khựng lại.
Một luồng ánh sáng trắng bắn ra từ tay áo hồ yêu, sượt qua má nàng, bay thẳng vào bức tường bên cạnh.
Nàng đảo mắt nhìn sang trái.
Trên tường bị ánh sáng trắng đánh trúng, lõm xuống một lỗ sâu bằng nắm tay.
⊙﹏⊙ !!!
Trái tim vốn đã căng thẳng, giờ càng như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Chỉ lệch thêm một chút nữa thôi, có khi đầu nàng đã bị ánh sáng ấy nổ tung thành từng mảnh.
“Đứng ngoài cửa nói cũng được.” Hồ yêu buông tay, giọng lạnh nhạt: “Ta không thích người lạ đến gần.”
Thế này thì làm nhiệm vụ kiểu gì?
Mới chỉ bước lên một bước đã bị bắn thẳng ánh sáng vào mặt. Nếu thật sự rút dao đâm vào tim hắn, chẳng phải hắn sẽ xé xác nàng tại chỗ sao?
Cái gã Phục Nhạn Bách kia, đúng là có ý muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Rõ ràng hồ yêu này là loại lạnh lùng khó đoán, Trì Bạch Du cũng chẳng định lấy mấy chuyện bịa đặt ra lừa hắn nữa.
May mà nàng cũng không ít lần đối mặt sinh tử, nên nhanh chóng điều chỉnh hơi thở hỗn loạn, cố giữ bình tĩnh, giọng nghiêm túc, công việc:
“Vào giờ Ngọ ba khắc hôm nay, số 10 suýt đốt cháy đuôi hồ ly của ngươi, có thật không?”
Hồ yêu khẽ “ừ”, rồi hỏi lại vì sao nàng nhắc đến chuyện đó.
Trì Bạch Du nói: “Ta phụng lệnh của Phục đại nhân, đến để kiểm tra thân thể cho ngươi.”
Hồ yêu đáp: “Ta không sao.”
“Ngươi nghĩ xa rồi.” Trì Bạch Du thản nhiên đáp: “Tùy tiện đánh nhau là phạm quy, phải kiểm tra xem có bị thương ở đâu, mới có thể định tội kẻ gây chuyện.”
Có lẽ không ngờ lại vì lý do này, hồ yêu khựng lại một chốc, nét mặt thoáng hiện vẻ không được tự nhiên, chỉ nói: “Ta thật sự không bị thương.”
Trì Bạch Du nhập vai rất nhanh, chớp mắt đã đổi sang giọng lão luyện của một lính canh, khẩu khí nghiêm lạnh: “Dù sao cũng phải làm đúng quy trình. Ngươi nói không bị thương, nhưng nếu sau này có chuyện, ngươi đứng ra gánh trách nhiệm thay ta à?”
“Ta…” Trên mặt hồ yêu thoáng hiện một tia do dự.
Trì Bạch Du lập tức bắt lấy sự thay đổi đó.
“Phải rồi.” Nàng hạ giọng, bắt đầu nhập tâm diễn vai kẻ uất ức: “Yêu lực bị người ta tước sạch thì thôi đi, giờ làm một việc nhỏ cũng bị cản trở, ai gặp cũng có thể giẫm lên đầu ta…”
Hồ yêu nhíu mày: “Ta không hề...”
“Cứ giẫm đi!” Trì Bạch Du cười lạnh, “Tới lúc đó ta sẽ tự nổ yêu đan, cho nổ tung cái phủ này, rồi tất cả cùng xuống gặp Diêm Vương mà phân rõ phải trái!”
Hồ yêu hiển nhiên không ngờ nàng lại đột ngột chuyển từ kiểm tra sức khỏe sang tự bạo long trời lở đất, trong khoảnh khắc còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng nói: “Ngươi bình tĩnh đã.”
Trì Bạch Du liếc hắn một cái.
Tuy không biết hắn phạm phải tội gì mà bị giam ở đây, nhưng hiện tại ngoài tính khí lạnh lùng ra thì có vẻ vẫn bình thường, ít nhất phản ứng đầu tiên khi thấy người khác phát điên là khuyên họ bình tĩnh.
Vậy thì dễ xử rồi.
“Ta không bình tĩnh nổi.” Nàng vừa đi đi lại lại ngoài cửa, vừa lầm bầm: “Sớm biết lúc đó nên nghe lời Thuật đại nhân, để ngài ấy đi nói giúp ta với Phục đại nhân, từ chối vụ này cho rồi. Giờ mới thấy, ta lo cho ngươi đúng là thừa thãi, ta...”
“Lo cho ta?” Hồ yêu lập tức bắt được từ ấy.
“Không phải.” Giọng nàng nghe như có phần hoảng hốt, rồi lại vội vàng chuyển sang cứng nhắc: “Ngươi nghe nhầm rồi.”
Hồ yêu nói: “Ngươi và ta vốn không quen biết.”
Ý ngoài lời, chính là nàng chẳng có lý do gì để lo cho hắn cả.
Trì Bạch Du mím môi không đáp.
Hồ yêu tưởng nàng ngại mở lời, nhưng thật ra nàng đang dồn toàn bộ chú ý vào từng biểu cảm của hắn.
Việc hắn vẫn còn phản ứng với những gì nàng nói chứng tỏ tâm lý vẫn không khác gì người thường, biết né tránh cảm xúc quá mãnh liệt, cũng sẽ lúng túng trước sự quan tâm đột ngột, thậm chí còn có ý định truy hỏi tiếp.
Một lúc sau, nàng cất giọng: “Dù sao cũng còn sống trong nơi này. Nghe nói hồ tộc từ trước đến nay rất xem trọng đuôi của mình, ta chỉ là... ngươi lại... còn không nhìn thấy gì. Thôi, ta nghĩ nhiều rồi. Cùng lắm lãnh mấy trận phạt từ chỗ Phục đại nhân, mấy roi tre ấy coi như là ăn mì trường thọ sớm một chút, ta đi đây, ngươi cứ xem như chưa từng thấy ta tới.”
Dứt lời, nàng xoay người, bước chân cố tình nện xuống nền gỗ mạnh hơn lúc vào.
Ê, phải gọi tui lại đi chứ!
Nàng bước thêm mấy bước, tay đã nắm lấy cánh cửa.
Ngay lúc cánh cửa gần như khép lại, người trong phòng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí cả hơi thở cũng không thay đổi.
Nàng cố ý không nói rõ là ai cướp đi yêu lực, để còn chừa lại khoảng trống cho cuộc trò chuyện sau này.
Thế nhưng hồ yêu chỉ hỏi tiếp: “Tới đây làm gì?”
“Ta…” Trì Bạch Du vừa định bước thêm một bước vào trong, thì đột ngột khựng lại.
Một luồng ánh sáng trắng bắn ra từ tay áo hồ yêu, sượt qua má nàng, bay thẳng vào bức tường bên cạnh.
Nàng đảo mắt nhìn sang trái.
Trên tường bị ánh sáng trắng đánh trúng, lõm xuống một lỗ sâu bằng nắm tay.
⊙﹏⊙ !!!
Trái tim vốn đã căng thẳng, giờ càng như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Chỉ lệch thêm một chút nữa thôi, có khi đầu nàng đã bị ánh sáng ấy nổ tung thành từng mảnh.
Thế này thì làm nhiệm vụ kiểu gì?
Mới chỉ bước lên một bước đã bị bắn thẳng ánh sáng vào mặt. Nếu thật sự rút dao đâm vào tim hắn, chẳng phải hắn sẽ xé xác nàng tại chỗ sao?
Cái gã Phục Nhạn Bách kia, đúng là có ý muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Rõ ràng hồ yêu này là loại lạnh lùng khó đoán, Trì Bạch Du cũng chẳng định lấy mấy chuyện bịa đặt ra lừa hắn nữa.
May mà nàng cũng không ít lần đối mặt sinh tử, nên nhanh chóng điều chỉnh hơi thở hỗn loạn, cố giữ bình tĩnh, giọng nghiêm túc, công việc:
“Vào giờ Ngọ ba khắc hôm nay, số 10 suýt đốt cháy đuôi hồ ly của ngươi, có thật không?”
Hồ yêu khẽ “ừ”, rồi hỏi lại vì sao nàng nhắc đến chuyện đó.
Hồ yêu đáp: “Ta không sao.”
“Ngươi nghĩ xa rồi.” Trì Bạch Du thản nhiên đáp: “Tùy tiện đánh nhau là phạm quy, phải kiểm tra xem có bị thương ở đâu, mới có thể định tội kẻ gây chuyện.”
Có lẽ không ngờ lại vì lý do này, hồ yêu khựng lại một chốc, nét mặt thoáng hiện vẻ không được tự nhiên, chỉ nói: “Ta thật sự không bị thương.”
Trì Bạch Du nhập vai rất nhanh, chớp mắt đã đổi sang giọng lão luyện của một lính canh, khẩu khí nghiêm lạnh: “Dù sao cũng phải làm đúng quy trình. Ngươi nói không bị thương, nhưng nếu sau này có chuyện, ngươi đứng ra gánh trách nhiệm thay ta à?”
“Ta…” Trên mặt hồ yêu thoáng hiện một tia do dự.
Trì Bạch Du lập tức bắt lấy sự thay đổi đó.
Hồ yêu nhíu mày: “Ta không hề...”
“Cứ giẫm đi!” Trì Bạch Du cười lạnh, “Tới lúc đó ta sẽ tự nổ yêu đan, cho nổ tung cái phủ này, rồi tất cả cùng xuống gặp Diêm Vương mà phân rõ phải trái!”
Hồ yêu hiển nhiên không ngờ nàng lại đột ngột chuyển từ kiểm tra sức khỏe sang tự bạo long trời lở đất, trong khoảnh khắc còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng nói: “Ngươi bình tĩnh đã.”
Trì Bạch Du liếc hắn một cái.
Tuy không biết hắn phạm phải tội gì mà bị giam ở đây, nhưng hiện tại ngoài tính khí lạnh lùng ra thì có vẻ vẫn bình thường, ít nhất phản ứng đầu tiên khi thấy người khác phát điên là khuyên họ bình tĩnh.
Vậy thì dễ xử rồi.
“Ta không bình tĩnh nổi.” Nàng vừa đi đi lại lại ngoài cửa, vừa lầm bầm: “Sớm biết lúc đó nên nghe lời Thuật đại nhân, để ngài ấy đi nói giúp ta với Phục đại nhân, từ chối vụ này cho rồi. Giờ mới thấy, ta lo cho ngươi đúng là thừa thãi, ta...”
“Lo cho ta?” Hồ yêu lập tức bắt được từ ấy.
“Không phải.” Giọng nàng nghe như có phần hoảng hốt, rồi lại vội vàng chuyển sang cứng nhắc: “Ngươi nghe nhầm rồi.”
Hồ yêu nói: “Ngươi và ta vốn không quen biết.”
Ý ngoài lời, chính là nàng chẳng có lý do gì để lo cho hắn cả.
Trì Bạch Du mím môi không đáp.
Hồ yêu tưởng nàng ngại mở lời, nhưng thật ra nàng đang dồn toàn bộ chú ý vào từng biểu cảm của hắn.
Việc hắn vẫn còn phản ứng với những gì nàng nói chứng tỏ tâm lý vẫn không khác gì người thường, biết né tránh cảm xúc quá mãnh liệt, cũng sẽ lúng túng trước sự quan tâm đột ngột, thậm chí còn có ý định truy hỏi tiếp.
Một lúc sau, nàng cất giọng: “Dù sao cũng còn sống trong nơi này. Nghe nói hồ tộc từ trước đến nay rất xem trọng đuôi của mình, ta chỉ là... ngươi lại... còn không nhìn thấy gì. Thôi, ta nghĩ nhiều rồi. Cùng lắm lãnh mấy trận phạt từ chỗ Phục đại nhân, mấy roi tre ấy coi như là ăn mì trường thọ sớm một chút, ta đi đây, ngươi cứ xem như chưa từng thấy ta tới.”
Dứt lời, nàng xoay người, bước chân cố tình nện xuống nền gỗ mạnh hơn lúc vào.
Ê, phải gọi tui lại đi chứ!
Nàng bước thêm mấy bước, tay đã nắm lấy cánh cửa.
Ngay lúc cánh cửa gần như khép lại, người trong phòng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí cả hơi thở cũng không thay đổi.
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
