0 chữ
Chương 16
Chương 16
Có lẽ vì hưng phấn, đến cuối câu, giọng hắn đã hơi run lên, thậm chí còn cười khẽ, chỉ nói: “Chắc chắn bọn họ sẽ thích lắm.”
Con dao găm trong tay như thanh sắt nung đỏ, nóng đến nỗi khiến tay Trì Bạch Du khẽ run lên.
Không chỉ tay, mà nơi cổ nàng cũng như có một luồng lạnh lướt qua, tựa như đã bị cắt một nhát.
Nàng gắng giữ nhịp thở đều, chống đôi chân tê cứng đứng dậy, đi tới bên bàn, đặt tay xuống mặt bàn.
Ánh mắt Phục Nhạn Bách dõi theo nàng, ban đầu không thấy có gì trong tay nàng.
Nhưng khi nàng kéo tay sang một bên, dưới bàn tay ấy lại trải ra một hàng thẻ bài, đếm sơ cũng hơn 20 lá.
Mặt sau thẻ đều in cùng một họa tiết đối xứng.
Nhìn qua thì giống như bài lá, nhưng xem kỹ lại có nhiều điểm khác biệt. Hắn chưa từng thấy bao giờ, không khỏi liếc mắt quan sát.
“Ngươi chọn một lá trong số này.” Trì Bạch Du nói: “Ta sẽ đoán con số mà ngươi chọn.”
Phục Nhạn Bách lại bật cười: “Đống giấy vụn này trông chẳng khác gì nhau cả.”
“Chỉ mặt sau giống nhau thôi.” Trì Bạch Du thu bài lại, xếp thành quạt trong tay, để hắn nhìn rõ những con số phía trên.
Đây là bộ bài số nàng đặt làm riêng, khác với bài tây, chỉ in số bằng chữ Hán.
Tổng cộng có 21 lá, lá bên phải cùng in chữ “廿一” (21).
Nàng đưa bài ra: “Ngươi có thể xáo trộn trước, giống như chơi bài lá vậy.”
Phục Nhạn Bách hơi nhướng mày, không rõ có hứng thú hay không, nhưng cuối cùng cũng nhận lấy bài, tùy ý xáo trộn.
Sau đó cũng học theo nàng xếp bài thành hình quạt, ngón tay trỏ di chuyển trên mặt bài, như đang chọn lấy một lá.
Trì Bạch Du chăm chú nhìn từng động tác của hắn.
Hắn chọn bài bằng tay trái, có lẽ là người thuận tay trái.
Chọn bài có vẻ do dự, có lẽ là người khó đưa ra quyết định.
Rất nhanh, ánh mắt hắn dừng lại ở một điểm, rồi ngẩng đầu lên.
“Xong rồi chứ?” Trì Bạch Du hỏi.
Phục Nhạn Bách hờ hững đáp một tiếng, rồi xào lại bộ bài.
Theo lời nàng nhắc, hắn viết con số mình đã chọn lên một tờ giấy khác, rồi úp giấy xuống bàn.
Khi đưa lại bộ bài cho nàng, hắn khẽ cong mắt: “Tốt nhất là ngươi nên đoán đúng đấy.”
“Ta sẽ cố hết sức.” Trì Bạch Du nhận lấy bài, chia từng lá một lên bàn, thành ba chồng.
Chia xong, nàng hỏi: “Lá ngươi chọn ở chồng nào?”
Phục Nhạn Bách bỗng bật cười: “Đây là cách ngươi đoán sao?”
“Chỉ là xác suất 1/7 thôi, hay là ngươi sợ lộ sơ hở ở đâu đó?”
Phục Nhạn Bách dần thu lại ý cười.
Nhìn lướt qua, hắn nói: “Bên trái.”
Trì Bạch Du lại thu bài, xáo trộn.
Khi chia lại, nàng cúi mắt hỏi: “Yêu hồ kia có vẻ quen thân với Phục đại nhân, là quen từ trước à?”
“Trước khi chưa biết sống chết thế nào, tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện moi lời.”
“Chỉ hỏi chút thôi mà.” Trì Bạch Du không ngẩng đầu: “Yêu hồ đó kể một vài chuyện của ngươi, nghe cũng thú vị lắm.”
Phục Nhạn Bách liếc mắt nhìn sang: “Chuyện gì vậy?”
Nhưng Trì Bạch Du không đáp lại.
Giống như lúc trước, nàng lại chia bộ bài thành ba phần, yêu cầu hắn chỉ ra lá bài mình đã chọn nằm ở phần nào.
Lặp lại thêm một lần nữa, nàng gom tất cả các lá bài lại, xòe thành hình quạt.
“Để ta xem thử ngươi chọn lá nào.” Ngón tay nàng di chuyển qua lại trên các lá bài như đang lựa chọn: “Khá khó đấy, vì tâm tư có vẻ phức tạp.”
“Từ nãy đến giờ toàn cố ý kéo dài thời gian...” Trong đầu Phục Nhạn Bách chợt lóe lên một ý nghĩ: “Không lẽ định nhân cơ hội truyền tin ra ngoài? Nếu là vậy, e là đám người ngoài kia sẽ phụ lòng tin của ngươi. Từ lúc họ ném ngươi vào đây đã chẳng hề định để ngươi còn sống mà bước ra.”
“Ngươi đáng lẽ nên nhìn thấy thành ý của ta ngay từ đầu, sao giờ lại nói vậy?” Trì Bạch Du rút ra một lá bài, úp xuống bàn, chỉ để lộ lưng bài: “Có lẽ là lá này.”
Phục Nhạn Bách định lật bài ngay.
Nhưng khi tay hắn vừa chạm vào lá bài, Trì Bạch Du bất ngờ dùng đầu ngón tay ấn tay hắn lại.
“Phục đại nhân.” Nàng nói: “Nói lời phải giữ lời.”
Phục Nhạn Bách hơi nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn vào mắt nàng, cũng nói: “Nếu giờ chịu cầu xin, ta còn có thể cho ngươi một cái chết nhanh gọn.”
Nói xong, hai người im lặng nhìn nhau, không ai chịu nhường bước.
Một lúc sau, Trì Bạch Du là người lật lá bài trên bàn trước.
Trên đó là một chữ viết rất nguệch ngoạc: “拾” (10).
“Thì ra là chọn lá này.” Nàng liếc nhìn lá bài bị hắn đè tay lên: “Sao không lật lên xem thử?”
Phục Nhạn Bách khẽ động ngón tay, lật lá bài lên.
Trên đó cũng viết một chữ ... 拾.
Phục Nhạn Bách nhìn chằm chằm vào lá bài đó.
Hắn dùng hai ngón tay lật qua rồi lật lại.
Không phát hiện ra điều gì khả nghi.
Hắn lại cầm lên cả chồng bài trên bàn.
Cũng không có gì khác thường.
Trì Bạch Du đúng lúc nhắc nhở: “Nói lời phải giữ lời.”
Trò ảo thuật này thực ra đơn giản đến mức hơi vụng về.
Con dao găm trong tay như thanh sắt nung đỏ, nóng đến nỗi khiến tay Trì Bạch Du khẽ run lên.
Không chỉ tay, mà nơi cổ nàng cũng như có một luồng lạnh lướt qua, tựa như đã bị cắt một nhát.
Nàng gắng giữ nhịp thở đều, chống đôi chân tê cứng đứng dậy, đi tới bên bàn, đặt tay xuống mặt bàn.
Ánh mắt Phục Nhạn Bách dõi theo nàng, ban đầu không thấy có gì trong tay nàng.
Nhưng khi nàng kéo tay sang một bên, dưới bàn tay ấy lại trải ra một hàng thẻ bài, đếm sơ cũng hơn 20 lá.
Mặt sau thẻ đều in cùng một họa tiết đối xứng.
Nhìn qua thì giống như bài lá, nhưng xem kỹ lại có nhiều điểm khác biệt. Hắn chưa từng thấy bao giờ, không khỏi liếc mắt quan sát.
Phục Nhạn Bách lại bật cười: “Đống giấy vụn này trông chẳng khác gì nhau cả.”
“Chỉ mặt sau giống nhau thôi.” Trì Bạch Du thu bài lại, xếp thành quạt trong tay, để hắn nhìn rõ những con số phía trên.
Đây là bộ bài số nàng đặt làm riêng, khác với bài tây, chỉ in số bằng chữ Hán.
Tổng cộng có 21 lá, lá bên phải cùng in chữ “廿一” (21).
Nàng đưa bài ra: “Ngươi có thể xáo trộn trước, giống như chơi bài lá vậy.”
Phục Nhạn Bách hơi nhướng mày, không rõ có hứng thú hay không, nhưng cuối cùng cũng nhận lấy bài, tùy ý xáo trộn.
Sau đó cũng học theo nàng xếp bài thành hình quạt, ngón tay trỏ di chuyển trên mặt bài, như đang chọn lấy một lá.
Trì Bạch Du chăm chú nhìn từng động tác của hắn.
Chọn bài có vẻ do dự, có lẽ là người khó đưa ra quyết định.
Rất nhanh, ánh mắt hắn dừng lại ở một điểm, rồi ngẩng đầu lên.
“Xong rồi chứ?” Trì Bạch Du hỏi.
Phục Nhạn Bách hờ hững đáp một tiếng, rồi xào lại bộ bài.
Theo lời nàng nhắc, hắn viết con số mình đã chọn lên một tờ giấy khác, rồi úp giấy xuống bàn.
Khi đưa lại bộ bài cho nàng, hắn khẽ cong mắt: “Tốt nhất là ngươi nên đoán đúng đấy.”
“Ta sẽ cố hết sức.” Trì Bạch Du nhận lấy bài, chia từng lá một lên bàn, thành ba chồng.
Chia xong, nàng hỏi: “Lá ngươi chọn ở chồng nào?”
Phục Nhạn Bách bỗng bật cười: “Đây là cách ngươi đoán sao?”
“Chỉ là xác suất 1/7 thôi, hay là ngươi sợ lộ sơ hở ở đâu đó?”
Phục Nhạn Bách dần thu lại ý cười.
Trì Bạch Du lại thu bài, xáo trộn.
Khi chia lại, nàng cúi mắt hỏi: “Yêu hồ kia có vẻ quen thân với Phục đại nhân, là quen từ trước à?”
“Trước khi chưa biết sống chết thế nào, tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện moi lời.”
“Chỉ hỏi chút thôi mà.” Trì Bạch Du không ngẩng đầu: “Yêu hồ đó kể một vài chuyện của ngươi, nghe cũng thú vị lắm.”
Phục Nhạn Bách liếc mắt nhìn sang: “Chuyện gì vậy?”
Nhưng Trì Bạch Du không đáp lại.
Giống như lúc trước, nàng lại chia bộ bài thành ba phần, yêu cầu hắn chỉ ra lá bài mình đã chọn nằm ở phần nào.
Lặp lại thêm một lần nữa, nàng gom tất cả các lá bài lại, xòe thành hình quạt.
“Để ta xem thử ngươi chọn lá nào.” Ngón tay nàng di chuyển qua lại trên các lá bài như đang lựa chọn: “Khá khó đấy, vì tâm tư có vẻ phức tạp.”
“Từ nãy đến giờ toàn cố ý kéo dài thời gian...” Trong đầu Phục Nhạn Bách chợt lóe lên một ý nghĩ: “Không lẽ định nhân cơ hội truyền tin ra ngoài? Nếu là vậy, e là đám người ngoài kia sẽ phụ lòng tin của ngươi. Từ lúc họ ném ngươi vào đây đã chẳng hề định để ngươi còn sống mà bước ra.”
“Ngươi đáng lẽ nên nhìn thấy thành ý của ta ngay từ đầu, sao giờ lại nói vậy?” Trì Bạch Du rút ra một lá bài, úp xuống bàn, chỉ để lộ lưng bài: “Có lẽ là lá này.”
Phục Nhạn Bách định lật bài ngay.
Nhưng khi tay hắn vừa chạm vào lá bài, Trì Bạch Du bất ngờ dùng đầu ngón tay ấn tay hắn lại.
“Phục đại nhân.” Nàng nói: “Nói lời phải giữ lời.”
Phục Nhạn Bách hơi nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn vào mắt nàng, cũng nói: “Nếu giờ chịu cầu xin, ta còn có thể cho ngươi một cái chết nhanh gọn.”
Nói xong, hai người im lặng nhìn nhau, không ai chịu nhường bước.
Một lúc sau, Trì Bạch Du là người lật lá bài trên bàn trước.
Trên đó là một chữ viết rất nguệch ngoạc: “拾” (10).
“Thì ra là chọn lá này.” Nàng liếc nhìn lá bài bị hắn đè tay lên: “Sao không lật lên xem thử?”
Phục Nhạn Bách khẽ động ngón tay, lật lá bài lên.
Trên đó cũng viết một chữ ... 拾.
Phục Nhạn Bách nhìn chằm chằm vào lá bài đó.
Hắn dùng hai ngón tay lật qua rồi lật lại.
Không phát hiện ra điều gì khả nghi.
Hắn lại cầm lên cả chồng bài trên bàn.
Cũng không có gì khác thường.
Trì Bạch Du đúng lúc nhắc nhở: “Nói lời phải giữ lời.”
Trò ảo thuật này thực ra đơn giản đến mức hơi vụng về.
3
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
