0 chữ
Chương 15
Chương 15
Một cái tát đã đánh bay cả chút sợ hãi còn sót lại, khiến hơi thở của Trì Bạch Du trở nên gấp gáp.
Nàng đúng là hồ đồ thật rồi, tát hắn một cái thì được ích gì?
Dùng vũ lực để trừ tà sao?
Nhịp tim vang dội bên tai, rất lâu sau vẫn chưa thể ổn định lại.
Một lúc sau, nàng mới nhận ra mình căn bản chưa hề di chuyển, lúc đó mới ý thức được rất có thể linh hồn đã rời khỏi thể xác, hoặc đơn giản chỉ là mơ thấy ác mộng.
Không có thời gian nghĩ xem đạo sĩ trong “giấc mơ” là ai, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, mạnh mẽ chất vấn: “Sao không nói gì? Chột dạ à?”
Phục Nhạn Bách thực ra không cảm thấy đau, hắn vốn không có cảm giác đau.
Chỉ là hành động này quá đột ngột, khiến hắn sững người một lúc chưa hoàn hồn.
Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi quay mặt lại, vẻ mặt khó đoán: “Ta còn tưởng ngươi chết rồi cơ đấy.”
“Vậy thì tiếc quá.”
“Không đáng tiếc đâu, cũng sắp rồi.” Phục Nhạn Bách liếc nhìn con dao găm trong tay nàng, cười lạnh lẽo: “Trời sắp sáng, mà vết máu trên dao chẳng hề lan ra. Nếu ngươi không thể gánh vác nhiệm vụ giáng phạt, vậy thì nên tự xử đi là vừa.”
Hắn nói nhẹ nhàng, như thể bảo nàng tự sát cũng chỉ đơn giản như nhắc nhở buộc lại tóc.
Tinh thần của Trì Bạch Du căng như dây đàn, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: “Chúng ta đã có giao ước, ta dùng dao của ngươi để trừ khử con yêu hồ đó. Nếu ngươi chưa quên thì nên hiểu rõ điều kiện có hai phần, ta ra tay, dùng dao của ngươi. Mà giờ ta đã đâm con dao ấy vào tim hắn rồi, là dao của ngươi có vấn đề.”
Phục Nhạn Bách ban đầu vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.
Nghe đến đây, hắn hơi nghiêng đầu, như thể nghe được chuyện gì thú vị.
“Ngươi nói là ngươi đã vào được căn phòng đó?”
“Đúng.”
“Và còn đâm dao vào tim con yêu hồ?”
“Đúng vậy.”
Phục Nhạn Bách bỗng bật cười thành tiếng.
“Sao không nói thêm vài câu khoa trương nữa đi? Đừng nói là ngươi có thể đâm trúng tim nó, sợ là ngay cả cửa phòng cũng chưa bước qua được.” Hắn thở dài: “Cũng phải, người sắp chết thường sinh ra dũng khí nói năng hồ đồ, tưởng như vậy có thể thoát nạn. Đáng tiếc là...”
“Hắn không nhìn thấy.” Trì Bạch Du đột nhiên nói.
Phục Nhạn Bách khựng lại.
Trì Bạch Du tiếp lời: “Hắn mù, tóc trắng, buộc bằng dây đỏ. Cao gần bằng ngươi, cư xử lạnh lùng, khá giống với thư ký của ngươi, chỉ khác là không bị ám ảnh bởi quy tắc.”
Nụ cười trên mặt Phục Nhạn Bách dần tắt, khiến ánh mắt hắn càng trở nên âm u.
“Ngươi...”
“Nếu ngươi vẫn không tin, thì cứ viện thêm lý do kiểu như ‘nghe được qua cửa gỗ’ cho xong.” Trì Bạch Du ngừng lại, rồi lấy từ trong tay áo ra một sợi tóc trắng, đặt vào lòng bàn tay hắn: “Ngươi quen hắn, chắc chắn nhận ra được tóc của ai đúng không?”
Nàng đã sớm nghĩ hắn sẽ nghi ngờ, nên trước khi rời đi đã nhân lúc yêu hồ lơ là cắt một lọn tóc, làm bằng chứng mình từng vào phòng.
Phục Nhạn Bách liếc nhìn lọn tóc trắng đó.
Thực ra chẳng cần nhìn kỹ, hắn cũng cảm nhận được yêu khí hồ ly còn vương trên đó.
Đúng là tóc của hắn ta.
Nhưng làm sao nàng có thể đến gần hắn ta được?
“Dù ngươi canh giữ ở đây, cũng đừng ép người quá đáng.” Trì Bạch Du ôm chiếc bọc, trong ánh sáng nhạt của bình minh nhìn chằm chằm hắn: “Cố ý đưa ta con dao có vấn đề, ngay từ đầu đã không định để ta sống sót. Vậy còn chơi trò đánh cược làm gì? Chỉ càng cho thấy lòng dạ hẹp hòi của ngươi.”
Tay Phục Nhạn Bách hơi động, lọn tóc trắng lập tức bị yêu hỏa thiêu rụi sạch sẽ.
Chốc lát sau, hắn lại nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra.
“Ngươi nói đúng, là do ta hẹp hòi quá rồi... nhưng chơi thêm một ván nữa nhé?”
“Cái gì cơ?”
“Chơi thêm lần nữa.” Phục Nhạn Bách khẽ mở mắt, đôi mắt đen láy không thể đoán được cảm xúc, như thể đang có cơn gió lạnh thổi qua trong đêm: “Lần này ta sẽ nói cho ngươi biết cách mổ trái tim ra sao, nhưng nếu chỉ đơn giản nói ra thì thật là nhàm chán và dễ dàng quá, sao chúng ta không cược xem ngươi có thể khiến ta cam tâm tình nguyện nói ra không?”
“Nếu là chuyện giấu trong lòng thì cũng chẳng có lý gì phải ép ngươi phải nói.” Trì Bạch Du giả vờ trầm ngâm, chợt nói: “Hay là thế này, nếu ta đoán đúng được suy nghĩ của ngươi, ngươi sẽ nói cho ta biết.”
Tựa như mặt nước tĩnh lặng từ lâu bỗng có gợn sóng khẽ dậy lên, con ngươi của Phục Nhạn Bách hơi giãn ra.
Hắn đột nhiên đứng bật dậy, đi qua đi lại mấy vòng.
Trời gần sáng, ánh nắng ấm áp len vào phòng, nhưng gương mặt hắn vẫn trắng bệch như xác chết, dáng đi nhẹ như người giấy, chỉ có đôi môi mang một chút màu đỏ chói.
Hắn bỗng dừng lại, nhìn về phía nàng.
“Nói trước, nếu đoán đúng thì sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng nếu đoán sai...” ánh mắt đen kịt ấy rơi lên tay nàng, không hề che giấu sự tàn độc: “thì chỉ có thể dùng con dao này chặt đầu ngươi, rồi mang đi nộp cho lũ đạo sĩ kia thôi.”
Nàng đúng là hồ đồ thật rồi, tát hắn một cái thì được ích gì?
Dùng vũ lực để trừ tà sao?
Nhịp tim vang dội bên tai, rất lâu sau vẫn chưa thể ổn định lại.
Một lúc sau, nàng mới nhận ra mình căn bản chưa hề di chuyển, lúc đó mới ý thức được rất có thể linh hồn đã rời khỏi thể xác, hoặc đơn giản chỉ là mơ thấy ác mộng.
Không có thời gian nghĩ xem đạo sĩ trong “giấc mơ” là ai, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, mạnh mẽ chất vấn: “Sao không nói gì? Chột dạ à?”
Phục Nhạn Bách thực ra không cảm thấy đau, hắn vốn không có cảm giác đau.
Chỉ là hành động này quá đột ngột, khiến hắn sững người một lúc chưa hoàn hồn.
Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi quay mặt lại, vẻ mặt khó đoán: “Ta còn tưởng ngươi chết rồi cơ đấy.”
“Không đáng tiếc đâu, cũng sắp rồi.” Phục Nhạn Bách liếc nhìn con dao găm trong tay nàng, cười lạnh lẽo: “Trời sắp sáng, mà vết máu trên dao chẳng hề lan ra. Nếu ngươi không thể gánh vác nhiệm vụ giáng phạt, vậy thì nên tự xử đi là vừa.”
Hắn nói nhẹ nhàng, như thể bảo nàng tự sát cũng chỉ đơn giản như nhắc nhở buộc lại tóc.
Tinh thần của Trì Bạch Du căng như dây đàn, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: “Chúng ta đã có giao ước, ta dùng dao của ngươi để trừ khử con yêu hồ đó. Nếu ngươi chưa quên thì nên hiểu rõ điều kiện có hai phần, ta ra tay, dùng dao của ngươi. Mà giờ ta đã đâm con dao ấy vào tim hắn rồi, là dao của ngươi có vấn đề.”
Phục Nhạn Bách ban đầu vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.
Nghe đến đây, hắn hơi nghiêng đầu, như thể nghe được chuyện gì thú vị.
“Đúng.”
“Và còn đâm dao vào tim con yêu hồ?”
“Đúng vậy.”
Phục Nhạn Bách bỗng bật cười thành tiếng.
“Sao không nói thêm vài câu khoa trương nữa đi? Đừng nói là ngươi có thể đâm trúng tim nó, sợ là ngay cả cửa phòng cũng chưa bước qua được.” Hắn thở dài: “Cũng phải, người sắp chết thường sinh ra dũng khí nói năng hồ đồ, tưởng như vậy có thể thoát nạn. Đáng tiếc là...”
“Hắn không nhìn thấy.” Trì Bạch Du đột nhiên nói.
Phục Nhạn Bách khựng lại.
Trì Bạch Du tiếp lời: “Hắn mù, tóc trắng, buộc bằng dây đỏ. Cao gần bằng ngươi, cư xử lạnh lùng, khá giống với thư ký của ngươi, chỉ khác là không bị ám ảnh bởi quy tắc.”
Nụ cười trên mặt Phục Nhạn Bách dần tắt, khiến ánh mắt hắn càng trở nên âm u.
“Nếu ngươi vẫn không tin, thì cứ viện thêm lý do kiểu như ‘nghe được qua cửa gỗ’ cho xong.” Trì Bạch Du ngừng lại, rồi lấy từ trong tay áo ra một sợi tóc trắng, đặt vào lòng bàn tay hắn: “Ngươi quen hắn, chắc chắn nhận ra được tóc của ai đúng không?”
Nàng đã sớm nghĩ hắn sẽ nghi ngờ, nên trước khi rời đi đã nhân lúc yêu hồ lơ là cắt một lọn tóc, làm bằng chứng mình từng vào phòng.
Phục Nhạn Bách liếc nhìn lọn tóc trắng đó.
Thực ra chẳng cần nhìn kỹ, hắn cũng cảm nhận được yêu khí hồ ly còn vương trên đó.
Đúng là tóc của hắn ta.
Nhưng làm sao nàng có thể đến gần hắn ta được?
“Dù ngươi canh giữ ở đây, cũng đừng ép người quá đáng.” Trì Bạch Du ôm chiếc bọc, trong ánh sáng nhạt của bình minh nhìn chằm chằm hắn: “Cố ý đưa ta con dao có vấn đề, ngay từ đầu đã không định để ta sống sót. Vậy còn chơi trò đánh cược làm gì? Chỉ càng cho thấy lòng dạ hẹp hòi của ngươi.”
Tay Phục Nhạn Bách hơi động, lọn tóc trắng lập tức bị yêu hỏa thiêu rụi sạch sẽ.
Chốc lát sau, hắn lại nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra.
“Ngươi nói đúng, là do ta hẹp hòi quá rồi... nhưng chơi thêm một ván nữa nhé?”
“Cái gì cơ?”
“Chơi thêm lần nữa.” Phục Nhạn Bách khẽ mở mắt, đôi mắt đen láy không thể đoán được cảm xúc, như thể đang có cơn gió lạnh thổi qua trong đêm: “Lần này ta sẽ nói cho ngươi biết cách mổ trái tim ra sao, nhưng nếu chỉ đơn giản nói ra thì thật là nhàm chán và dễ dàng quá, sao chúng ta không cược xem ngươi có thể khiến ta cam tâm tình nguyện nói ra không?”
“Nếu là chuyện giấu trong lòng thì cũng chẳng có lý gì phải ép ngươi phải nói.” Trì Bạch Du giả vờ trầm ngâm, chợt nói: “Hay là thế này, nếu ta đoán đúng được suy nghĩ của ngươi, ngươi sẽ nói cho ta biết.”
Tựa như mặt nước tĩnh lặng từ lâu bỗng có gợn sóng khẽ dậy lên, con ngươi của Phục Nhạn Bách hơi giãn ra.
Hắn đột nhiên đứng bật dậy, đi qua đi lại mấy vòng.
Trời gần sáng, ánh nắng ấm áp len vào phòng, nhưng gương mặt hắn vẫn trắng bệch như xác chết, dáng đi nhẹ như người giấy, chỉ có đôi môi mang một chút màu đỏ chói.
Hắn bỗng dừng lại, nhìn về phía nàng.
“Nói trước, nếu đoán đúng thì sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng nếu đoán sai...” ánh mắt đen kịt ấy rơi lên tay nàng, không hề che giấu sự tàn độc: “thì chỉ có thể dùng con dao này chặt đầu ngươi, rồi mang đi nộp cho lũ đạo sĩ kia thôi.”
3
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
