0 chữ
Chương 49
Chương 49
“Nhà họ chắc chắn tích trữ rất nhiều đồ ăn! Nhiều đến mức không cần ra ngoài!”
“Mấy người này đúng là quá đáng thật, chúng ta sắp chết đói mà họ còn cất đồ ăn riêng?”
“Chúng ta phải lên tìm họ chia sẻ vật tư. Là hàng xóm với nhau, sao có thể ích kỷ như thế?”
“Nhưng cô gái tầng 14 ấy là kẻ cuồng sát...”
Nhắc tới An Nam, đám đông bỗng im lặng.
Ai cũng nhớ tới cảnh tượng máu me ở cầu thang, anh em nhà họ Lưu chết trừng mắt không nhắm được.
Bóng ma tâm lý quá lớn.
“Hay là chúng ta đến tầng 15 trước đi...”
Phải bắt đầu từ người yếu nhất.
“Đúng đấy, lên tầng 15. Họ lâu rồi chưa ra, chắc đồ tích trữ đủ cho mọi người ăn một thời gian.”
Đám người như thấy được hy vọng sống, hừng hực kéo nhau lên tầng.
Dù đói đến nói không ra hơi, lúc này lại hưng phấn như lên đồng.
“Lên tầng 15 chia đồ!”
“Không phải nhịn đói nữa rồi!”
An Nam trong phòng cũng nghe thấy tiếng la hét ngoài hành lang.
Cô khẽ cau mày: Xem ra lũ người này thật sự đói phát điên rồi.
Nhưng miễn không nhắm vào cô, thì cô cũng không muốn quan tâm. Nếu dám xông vào nhà cô, cô sẽ cho họ biết tay.
Kiếp trước đám người này cũng từng lên tầng 15 đòi đồ ăn, chỉ là lúc ấy An Nam không tham gia, mà dẫn anh em Bạch Văn Bân đi kiếm vật tư.
Một là lúc đó cô còn lương tâm, không muốn bắt nạt hàng xóm yếu thế.
Hai là cô cảm thấy sói nhiều thịt ít, chia chẳng được bao nhiêu, thà ra ngoài kiếm vận may.
Khi cô và Bạch Văn Bân, Tiền Oanh Nhi mang vài túi mì gói về thì hành lang đã yên tĩnh lại.
Không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mẹ con tầng 15 mãi đến giai đoạn nắng nóng cuối kỳ mới xuất hiện, vẫn mạnh khỏe rời đi.
Rõ ràng đám người kia đã thất bại.
Lúc An Nam đang hồi tưởng, đám đông đã đến tầng 15.
Cửa sắt cầu thang không ngoài dự đoán đã đóng, mấy thanh niên khỏe mạnh dùng xà beng cạy vài cái là mở được.
Tôn Bằng đi đầu tới cửa căn hộ 1501, giả vờ lịch sự gõ cửa: “Xin chào, chúng tôi là hàng xóm tầng dưới.”
Bên trong không có tiếng động.
Anh ta tiếp tục gõ: “Triệu Bình An có nhà không? Tôi là đội trưởng của đội ngũ ở khu này, muốn nói chuyện một chút.”
Trong phòng vang lên giọng nam nhẹ nhàng: “Xin lỗi, hiện tại không tiện mở cửa. Có chuyện gì cứ nói luôn đi.”
Tôn Bằng quay đầu nhìn đám người phía sau.
Ai nấy tóc như cỏ khô, má hóp lại, ánh mắt đầy khao khát.
Anh ta hắng giọng: “Là thế này, hàng xóm chúng tôi đều hết thức ăn rồi, muốn đến mượn chút lương thực.”
Từ trong nhà, Triệu Bình An nói vọng ra: “Xin lỗi, tôi không giúp được các người, nhà tôi cũng sắp hết thức ăn rồi.”
Là một người mê truyện hậu tận thế, Triệu Bình An hiểu rất rõ quy tắc sinh tồn trong thời kỳ tận thế: Làm thánh mẫu thì không có kết cục tốt.
Vì vậy cậu ta hoàn toàn không có ý định chia sẻ lương thực của mình.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, đám đông bên ngoài lập tức có người hét lớn: “Cậu nói dối! Hai mẹ con cậu chưa từng ra ngoài, chắc chắn trong nhà có rất nhiều đồ ăn!”
“Đúng rồi đấy, có đồ ăn thì mang ra chia sẻ chứ, giấu giếm làm gì!”
“Hai mẹ con các người thật độc ác! Muốn trơ mắt nhìn chúng tôi chết đói sao?”
Mọi người càng nói càng phẫn nộ, nhiều người kích động xông lên trước, đập cửa thình thịch.
Tôn Bằng thấy vậy, trong mắt lóe lên tia sáng, liền thuận thế lùi về phía sau, để mặc cho đám đông phẫn nộ xông lên trước.
Lúc này, trong nhà đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn đầy khí thế: “Cút mẹ các người đi! Đừng có đến trước cửa bà đây xin ăn! Tôi là tổ tông nhà các người chắc, còn phải lo cho các người no đói? Có cần tôi xào cứt cho các người ăn không?”
“Khụ, mẹ à, giữ ý tứ một chút.”
“Giữ cái búa ấy mà giữ, đồ nhát gan! Chó đã cắn tới cửa rồi, còn không dám đánh lại bọn nó!”
Người ngoài nghe thấy tiếng mắng chửi trong nhà, càng thêm phẫn nộ. Vài người dẫn đầu vừa đập cửa vừa dùng đồ cạy khóa.
Đột nhiên, họ cảm thấy một luồng điện mạnh truyền từ tay lan khắp người.
“Mấy người này đúng là quá đáng thật, chúng ta sắp chết đói mà họ còn cất đồ ăn riêng?”
“Chúng ta phải lên tìm họ chia sẻ vật tư. Là hàng xóm với nhau, sao có thể ích kỷ như thế?”
“Nhưng cô gái tầng 14 ấy là kẻ cuồng sát...”
Nhắc tới An Nam, đám đông bỗng im lặng.
Ai cũng nhớ tới cảnh tượng máu me ở cầu thang, anh em nhà họ Lưu chết trừng mắt không nhắm được.
Bóng ma tâm lý quá lớn.
“Hay là chúng ta đến tầng 15 trước đi...”
Phải bắt đầu từ người yếu nhất.
“Đúng đấy, lên tầng 15. Họ lâu rồi chưa ra, chắc đồ tích trữ đủ cho mọi người ăn một thời gian.”
Đám người như thấy được hy vọng sống, hừng hực kéo nhau lên tầng.
Dù đói đến nói không ra hơi, lúc này lại hưng phấn như lên đồng.
“Không phải nhịn đói nữa rồi!”
An Nam trong phòng cũng nghe thấy tiếng la hét ngoài hành lang.
Cô khẽ cau mày: Xem ra lũ người này thật sự đói phát điên rồi.
Nhưng miễn không nhắm vào cô, thì cô cũng không muốn quan tâm. Nếu dám xông vào nhà cô, cô sẽ cho họ biết tay.
Kiếp trước đám người này cũng từng lên tầng 15 đòi đồ ăn, chỉ là lúc ấy An Nam không tham gia, mà dẫn anh em Bạch Văn Bân đi kiếm vật tư.
Một là lúc đó cô còn lương tâm, không muốn bắt nạt hàng xóm yếu thế.
Hai là cô cảm thấy sói nhiều thịt ít, chia chẳng được bao nhiêu, thà ra ngoài kiếm vận may.
Khi cô và Bạch Văn Bân, Tiền Oanh Nhi mang vài túi mì gói về thì hành lang đã yên tĩnh lại.
Không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mẹ con tầng 15 mãi đến giai đoạn nắng nóng cuối kỳ mới xuất hiện, vẫn mạnh khỏe rời đi.
Lúc An Nam đang hồi tưởng, đám đông đã đến tầng 15.
Cửa sắt cầu thang không ngoài dự đoán đã đóng, mấy thanh niên khỏe mạnh dùng xà beng cạy vài cái là mở được.
Tôn Bằng đi đầu tới cửa căn hộ 1501, giả vờ lịch sự gõ cửa: “Xin chào, chúng tôi là hàng xóm tầng dưới.”
Bên trong không có tiếng động.
Anh ta tiếp tục gõ: “Triệu Bình An có nhà không? Tôi là đội trưởng của đội ngũ ở khu này, muốn nói chuyện một chút.”
Trong phòng vang lên giọng nam nhẹ nhàng: “Xin lỗi, hiện tại không tiện mở cửa. Có chuyện gì cứ nói luôn đi.”
Tôn Bằng quay đầu nhìn đám người phía sau.
Ai nấy tóc như cỏ khô, má hóp lại, ánh mắt đầy khao khát.
Anh ta hắng giọng: “Là thế này, hàng xóm chúng tôi đều hết thức ăn rồi, muốn đến mượn chút lương thực.”
Là một người mê truyện hậu tận thế, Triệu Bình An hiểu rất rõ quy tắc sinh tồn trong thời kỳ tận thế: Làm thánh mẫu thì không có kết cục tốt.
Vì vậy cậu ta hoàn toàn không có ý định chia sẻ lương thực của mình.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, đám đông bên ngoài lập tức có người hét lớn: “Cậu nói dối! Hai mẹ con cậu chưa từng ra ngoài, chắc chắn trong nhà có rất nhiều đồ ăn!”
“Đúng rồi đấy, có đồ ăn thì mang ra chia sẻ chứ, giấu giếm làm gì!”
“Hai mẹ con các người thật độc ác! Muốn trơ mắt nhìn chúng tôi chết đói sao?”
Mọi người càng nói càng phẫn nộ, nhiều người kích động xông lên trước, đập cửa thình thịch.
Tôn Bằng thấy vậy, trong mắt lóe lên tia sáng, liền thuận thế lùi về phía sau, để mặc cho đám đông phẫn nộ xông lên trước.
Lúc này, trong nhà đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn đầy khí thế: “Cút mẹ các người đi! Đừng có đến trước cửa bà đây xin ăn! Tôi là tổ tông nhà các người chắc, còn phải lo cho các người no đói? Có cần tôi xào cứt cho các người ăn không?”
“Khụ, mẹ à, giữ ý tứ một chút.”
“Giữ cái búa ấy mà giữ, đồ nhát gan! Chó đã cắn tới cửa rồi, còn không dám đánh lại bọn nó!”
Người ngoài nghe thấy tiếng mắng chửi trong nhà, càng thêm phẫn nộ. Vài người dẫn đầu vừa đập cửa vừa dùng đồ cạy khóa.
Đột nhiên, họ cảm thấy một luồng điện mạnh truyền từ tay lan khắp người.
13
0
2 tháng trước
22 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
