0 chữ
Chương 48
Chương 48
Kỳ lạ là, không biết vì sao hôm nay đang ăn bánh quy mà lại ngửi thấy mùi lẩu thịt dê.
Ai cũng nghĩ chắc là đói quá sinh ra ảo giác rồi.
Mọi người bất giác nhớ lại những ngày tháng tốt đẹp khi xưa.
Lúc đó trong nhà nấu ăn thịnh soạn, thức ăn thừa đổ đi không tiếc. Đi nhà hàng ăn lẩu, lúc rời đi còn để lại bao nhiêu thịt rau chưa nấu.
Giờ nghĩ lại, nước bọt cũng muốn chảy ra! Ước gì quay về quá khứ, mắng cho mình một trận vì lãng phí, rồi ăn hết đống đồ thừa đó.
...
Thời gian sau đó, An Nam gần như không ra ngoài nữa.
Một là vì Phú Quý đang đến kỳ, sức khỏe yếu. Hai là cô cũng tạm thời không cần tích trữ gì thêm.
Vật tư trong không gian chất như núi, cần cô từ từ phân loại sắp xếp.
Bên ngoài mỗi ngày vẫn có người đi kiếm thức ăn.
Còn một người một chó trong phòng 1402 thì mỗi người nằm một giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khác biệt là Phú Quý đang ngủ thật, còn An Nam thì dùng ý thức sắp xếp đồ đạc trong không gian.
Dùng ý thức cũng mệt, lúc đầu cô mới dùng một lúc đã hoa mắt chóng mặt, giờ thì đã có thể vận chuyển đồ trong không gian khá lâu.
Tinh thần lực càng ngày càng mạnh.
Sau khi sắp xếp xong vật tư trong không gian, An Nam bắt đầu xử lý chỗ thịt chưa phân loại.
Mỗi loại gia súc lại cần xử lý khác nhau, may mà trước kia cô đã gần như tải về toàn bộ kiến thức chuyên ngành, bây giờ có thể vừa xem vừa làm theo hướng dẫn.
Lúc mệt thì xem vài tập phim đã tải, cùng chó con thưởng thức món ngon.
Từng ngày trôi qua trong bầu không khí hòa hợp êm đềm như vậy.
Khác với môi trường sống của cô, bên ngoài thì ngày càng căng thẳng.
Các siêu thị và nhà máy nhiều vật tư đều chìm dưới nước, chỉ còn một số tòa nhà cao tầng nổi lên để con người tìm kiếm.
Những tòa cao ốc đó chủ yếu là văn phòng, không có nhiều đồ ăn, chủ yếu là mì gói hay đồ ăn vặt của dân công sở.
Người thì nhiều mà của ít, mấy ngày nay đã bị lục soát sạch.
Vật tư trên mặt nước còn lại rất ít, đồ dưới nước thì không có thiết bị lặn nên không lấy được.
Dù có người biết lặn tự do, vớt được đồ ăn ngâm nước thì cũng không thể ăn được.
Mọi người đói đến tuyệt vọng.
Số người chết bắt đầu tăng. Trước đây xác nổi trên nước là do bị nước lũ cuốn lúc tìm đồ, giờ thì là chết đói rồi bị người khác ném xuống.
Vì hệ thống thoát nước không hoạt động, bồn cầu không dùng được, mọi người đổ cả phân và rác sinh hoạt xuống nước.
Mùi hôi thối bốc lên kinh khủng.
Thế nhưng vì mất nước máy, ai muốn uống nước phải lọc nước lũ rồi đun sôi.
Nhiều người thể trạng yếu uống xong thì đau bụng, trong nhà lại không có đủ thuốc...
Tóm lại, môi trường sống vô cùng khắc nghiệt.
Khi sinh mệnh bị đe dọa từng giờ, mặt tối của nhân tính lại một lần nữa lộ rõ.
Người đi tìm đồ ít dần, kẻ cướp bóc ngày càng nhiều.
Hôm ấy, An Nam đang ôm Phú Quý xem phim thì ngoài hành lang vang lên tiếng gõ xoong loảng xoảng.
“Họp đội, họp đội! Tập hợp ở 1302!”
An Nam suy nghĩ một chút, quyết định không ra ngoài.
Người bên ngoài đều đói đến chỉ còn da bọc xương, còn cô thì mặt mày hồng hào, không thích hợp lộ diện.
Cũng không biết họ định làm gì...
Tại 1302, Tôn Bằng đang tổ chức họp đội, bàn cách sinh tồn.
Trừ mẹ con nhà Triệu Bình An tầng 15 và An Nam tầng 14, những người khác đều đến đủ. Ai cũng gầy gò, mặt vàng vọt.
“Hôm nay mà không có đồ ăn, chúng ta thật sự chết đói mất.”
“Làm gì còn đồ nữa, mấy tòa văn phòng trên mặt nước bị lục tung cả rồi.”
“Nhà tôi cả dây thắt lưng cũng ăn sạch rồi.”
Tôn Bằng ban đầu im lặng nghe mọi người bàn tán, đợi khi yên tĩnh mới nói khẽ: “Mọi người có để ý không, người tầng 14 và 15 gần như chưa từng ra ngoài kiếm ăn?”
Cả đám lập tức im bặt.
Đúng vậy!
An Nam tầng 14 chỉ ra ngoài một lần, da dẻ hồng hào, tóc còn bóng mượt, rõ ràng sống rất sung túc.
Mẹ con tầng 15 thì thậm chí chưa từng xuất hiện.
Ai cũng nghĩ chắc là đói quá sinh ra ảo giác rồi.
Mọi người bất giác nhớ lại những ngày tháng tốt đẹp khi xưa.
Lúc đó trong nhà nấu ăn thịnh soạn, thức ăn thừa đổ đi không tiếc. Đi nhà hàng ăn lẩu, lúc rời đi còn để lại bao nhiêu thịt rau chưa nấu.
Giờ nghĩ lại, nước bọt cũng muốn chảy ra! Ước gì quay về quá khứ, mắng cho mình một trận vì lãng phí, rồi ăn hết đống đồ thừa đó.
...
Thời gian sau đó, An Nam gần như không ra ngoài nữa.
Một là vì Phú Quý đang đến kỳ, sức khỏe yếu. Hai là cô cũng tạm thời không cần tích trữ gì thêm.
Vật tư trong không gian chất như núi, cần cô từ từ phân loại sắp xếp.
Bên ngoài mỗi ngày vẫn có người đi kiếm thức ăn.
Còn một người một chó trong phòng 1402 thì mỗi người nằm một giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dùng ý thức cũng mệt, lúc đầu cô mới dùng một lúc đã hoa mắt chóng mặt, giờ thì đã có thể vận chuyển đồ trong không gian khá lâu.
Tinh thần lực càng ngày càng mạnh.
Sau khi sắp xếp xong vật tư trong không gian, An Nam bắt đầu xử lý chỗ thịt chưa phân loại.
Mỗi loại gia súc lại cần xử lý khác nhau, may mà trước kia cô đã gần như tải về toàn bộ kiến thức chuyên ngành, bây giờ có thể vừa xem vừa làm theo hướng dẫn.
Lúc mệt thì xem vài tập phim đã tải, cùng chó con thưởng thức món ngon.
Từng ngày trôi qua trong bầu không khí hòa hợp êm đềm như vậy.
Khác với môi trường sống của cô, bên ngoài thì ngày càng căng thẳng.
Các siêu thị và nhà máy nhiều vật tư đều chìm dưới nước, chỉ còn một số tòa nhà cao tầng nổi lên để con người tìm kiếm.
Người thì nhiều mà của ít, mấy ngày nay đã bị lục soát sạch.
Vật tư trên mặt nước còn lại rất ít, đồ dưới nước thì không có thiết bị lặn nên không lấy được.
Dù có người biết lặn tự do, vớt được đồ ăn ngâm nước thì cũng không thể ăn được.
Mọi người đói đến tuyệt vọng.
Số người chết bắt đầu tăng. Trước đây xác nổi trên nước là do bị nước lũ cuốn lúc tìm đồ, giờ thì là chết đói rồi bị người khác ném xuống.
Vì hệ thống thoát nước không hoạt động, bồn cầu không dùng được, mọi người đổ cả phân và rác sinh hoạt xuống nước.
Mùi hôi thối bốc lên kinh khủng.
Thế nhưng vì mất nước máy, ai muốn uống nước phải lọc nước lũ rồi đun sôi.
Tóm lại, môi trường sống vô cùng khắc nghiệt.
Khi sinh mệnh bị đe dọa từng giờ, mặt tối của nhân tính lại một lần nữa lộ rõ.
Người đi tìm đồ ít dần, kẻ cướp bóc ngày càng nhiều.
Hôm ấy, An Nam đang ôm Phú Quý xem phim thì ngoài hành lang vang lên tiếng gõ xoong loảng xoảng.
“Họp đội, họp đội! Tập hợp ở 1302!”
An Nam suy nghĩ một chút, quyết định không ra ngoài.
Người bên ngoài đều đói đến chỉ còn da bọc xương, còn cô thì mặt mày hồng hào, không thích hợp lộ diện.
Cũng không biết họ định làm gì...
Tại 1302, Tôn Bằng đang tổ chức họp đội, bàn cách sinh tồn.
Trừ mẹ con nhà Triệu Bình An tầng 15 và An Nam tầng 14, những người khác đều đến đủ. Ai cũng gầy gò, mặt vàng vọt.
“Hôm nay mà không có đồ ăn, chúng ta thật sự chết đói mất.”
“Làm gì còn đồ nữa, mấy tòa văn phòng trên mặt nước bị lục tung cả rồi.”
“Nhà tôi cả dây thắt lưng cũng ăn sạch rồi.”
Tôn Bằng ban đầu im lặng nghe mọi người bàn tán, đợi khi yên tĩnh mới nói khẽ: “Mọi người có để ý không, người tầng 14 và 15 gần như chưa từng ra ngoài kiếm ăn?”
Cả đám lập tức im bặt.
Đúng vậy!
An Nam tầng 14 chỉ ra ngoài một lần, da dẻ hồng hào, tóc còn bóng mượt, rõ ràng sống rất sung túc.
Mẹ con tầng 15 thì thậm chí chưa từng xuất hiện.
13
0
2 tháng trước
14 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
