TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

Nghĩ đến Tạ Tranh, Lộ Lộc mở khung trò chuyện với Thôi Tùng Bách ra xem.

Thôi Tùng Bách: [Tớ thấy thầy Tống và Tạ Tranh đang chơi bóng rổ ngoài sân!]

Thôi Tùng Bách: [Tạ Tranh chơi hay phết, có cả đám người đứng xem luôn ấy!]

Thôi Tùng Bách: [Bao giờ tớ mới được như thế, giàu có phong độ thế kia?! Bực thật!]

Thôi Tùng Bách: [Ảnh.jpg]

Vì mải chơi bài với Vệ Siêu nên Lộ Lộc chưa kịp mở ảnh, giờ có thời gian rảnh mới tải ảnh gốc về, phóng to lên soi thật kỹ.

Điều đầu tiên cậu phóng to chính là Tạ Tranh. Anh đang giơ tay lau mồ hôi trên trán bằng tay áo, hạ thân để lộ một đoạn cơ bụng, mơ hồ còn có thể thấy được vệt cơ bụng hình chữ V kéo xuống tận thắt lưng quần.

Góc ảnh có đậu một chiếc xe màu xanh, Lộ Lộc nhận ra đó là xe của Tống Thanh Viễn.

Có lẽ vì cảm thấy không có xe đi lại bất tiện nên Tạ Tranh mượn xe của Tống Thanh Viễn?

Ghế sau còn có túi đựng bảng vẽ màu đen, chắc là thầy Tống đi lấy bảng vẽ về? Vì cuối cùng cũng mua được vé về quê rồi?

Một mình thì Lộ Lộc không cười mấy, vẻ mặt không cảm xúc. Cậu lưu lại tấm ảnh, thoát khỏi cuộc trò chuyện với Thôi Tùng Bách, tiện tay mở ứng dụng ngân hàng xem tài khoản.

7,189.5 tệ.

Cậu chuyển khoản 4,500 cho người có ghi chú “bác sĩ Lý”, còn lại khoảng 2,600.

Lộ Lộc hiếm khi có nhiều tiền đến thế. Chủ yếu là vì mấy ngày trước nhà trường vừa phát học bổng. Vậy nên dù cậu có mua một chiếc áo khoác mới, vẫn còn dư kha khá.

Cậu bước nhẹ qua hành lang, vừa vặn nhìn thấy một người khiến tâm trạng mình tốt lên ngay lập tức.

Tạ Tranh không biết đã đến từ lúc nào, vẫn ngồi đúng chiếc ghế lần trước.

Ngồi cùng anh vẫn là đám trung niên mặt dày háo sắc lần trước, dù có cố chải chuốt đi nữa cũng không giấu được vẻ bóng nhẫy. Bên cạnh bọn họ, Tạ Tranh quả thực như một vì sao đang tỏa sáng.

Lộ Lộc lôi từ túi áo ra một sợi dây buộc tóc, mượn tấm kính phản chiếu trên tường để túm gọn tóc mái ra sau, giả vờ không thấy Tạ Tranh, tay cầm khay và menu lướt thẳng qua.

Cậu vẫn chưa nắm rõ khẩu vị của Tạ Tranh, nhưng chắc chắn không phải kiểu người sẽ thích một đứa nhân viên phục vụ chạy tới tỏ ra nhiệt tình không đúng lúc đúng nơi trong khi anh đang bàn chuyện làm ăn.

Tạ Tranh thì lại vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lộ Lộc.

Hoặc có thể nói hôm nay anh cố tình chọn địa điểm gặp Hồ Kỳ Chí tại đây, chẳng qua chỉ muốn được nhìn thêm vài lần cái gương mặt hợp gu thẩm mỹ đến từng nét kia của cậu.

Cậu thanh niên mặc đồng phục kiểu Âu giống hệt mọi lần, sau đầu lộ ra một chùm tóc con mềm mềm buộc túm lại, khiến người ta nhìn mà chỉ muốn đưa tay ra kéo một cái cho đã.

Tạ Tranh cong môi, búng tay hai cái về phía cậu: “Lại đây.”

Lộ Lộc thấy anh gọi, liền bước tới với nụ cười rạng rỡ.

Tạ Tranh giơ tay nhận lấy menu, lật vài trang rất hững hờ, rồi giúp mình và mấy ông chủ gọi vài ly cocktail đặc trưng.

Lộ Lộc ghi nhớ từng món một, sau đó xoay người đi pha chế. Chẳng bao lâu sau, cậu bê khay quay lại, đặt từng ly lên bàn. Có một ly nước màu vàng nhạt trong suốt, Tạ Tranh không nhớ mình có gọi, được đặt ngay trước mặt anh.

Anh chau mày, định hỏi có phải đưa nhầm không thì ánh mắt bất chợt phát hiện ra mấy tép trái cây lơ lửng trong ly.

Tạ Tranh nhướng mày, cầm ly lên uống một ngụm.

Cảm giác như một múi bưởi nổ tung trong miệng anh, vị cam chanh tươi mát, lan tỏa đầy cuốn hút, ép cho những mùi hương hỗn tạp trong club phải lùi xa, chỉ còn lại mùi vị mát rượi len lỏi vào từng kẽ phổi.

Tạ Tranh nhai lạo xạo mấy tép bưởi trong miệng, khẽ liếc mắt về phía Lộ Lộc.

Sau buổi tối hôm qua, trợ lý của Tạ Tranh đã nhanh chóng bắt tay liên hệ với đội của Hồ Kỳ Chí.

Tối nay lại cùng Hồ Kỳ Chí đến “Nhất Bôi” là để vun đắp và thắt chặt mối “thâm giao rượu thịt” giữa các bên.

Hồ Kỳ Chí hôm nay rõ ràng mang tâm thế đi săn tình, mắt cùng đồng bọn cứ đảo lia lịa, chỉ chăm chăm nhìn mấy omega ăn mặc thiếu vải.

Cuối cùng cũng dụ được ba cậu omega trẻ trung xinh xắn chịu ngồi cùng, chỉ là ba người đó ngồi bên cạnh đám người Hồ Kỳ Chí, ánh mắt thì thỉnh thoảng cứ liếc về phía Tạ Tranh.

Không biết là ai, dưới bàn còn lén lút dùng chân chạm vào ống quần của anh, Tạ Tranh đá ngược lại một cái: “Biến.”

Hồ Kỳ Chí đương nhiên cũng phát hiện ra trò nhỏ dưới gầm bàn.

Tạ Tranh đúng là rất thu hút, nhưng omega đang ngồi trong lòng ông ta lại đang để ý đến Tạ Tranh, điều này không khiến Hồ Kỳ Chí tức giận, mà ngược lại, còn khiến ông ta cảm thấy hả hê.

Ông ta còn hứng thú hỏi Tạ Tranh: “Lão đệ, cậu thích kiểu người thế nào?”

Tạ Tranh nhoẻn môi cười, không đáp, ánh mắt lơ đãng liếc sang bên cạnh.

Club hôm nay không quá đông khách, mấy nhân viên phục vụ rảnh rỗi thì tụ lại ở quầy bar, chỉ có Lộ Lộc là vẫn đang bận rộn. Lúc này cậu đang đứng cạnh mấy bàn bên cạnh nhận order, nụ cười chân thành như nắng sớm.

Làm thuê mà cũng cười tươi như vậy sao?

Đúng là một con Xuẩn Lộc.

Tạ Tranh nhấc ly nước ép bưởi tươi lên uống một ngụm, đá trong miệng vỡ ra thành từng tiếng “rắc rắc”.

Hồ Kỳ Chí vẫn chưa chịu buông đề tài: “Với điều kiện của lão đệ thế này, muốn tìm người kiểu gì mà chẳng được?”

“Mà nếu không tìm được, thì thuê một đứa cũng đâu có gì khó.” Người nói câu này bụng phệ chạm mép bàn, Tạ Tranh biết hắn ngoài kia bao nuôi tận ba đứa tình nhân, chẳng trách mở miệng câu nào cũng là “bao nuôi”.

“Thuê á? Chưa biết ai mới là người được lợi hơn đâu.” Mấy người cười ồ lên.

Buổi nhậu hôm nay kết thúc sớm. Hồ Kỳ Chí cùng mấy cậu omega kia đi luôn, ý đồ rõ mồn một.

Tạ Tranh thì không vội.

0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.