TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Nếu phải nói có điểm nào chưa ổn, thì chính là trông quá trong sáng.

Tạ Tranh thật sự không tưởng tượng nổi, một người như Lộ Lộc mà cũng sẽ rơi vào kỳ dễ cảm giống bao Alpha khác.

Tạ Tranh mỗi khi vào kỳ dễ cảm là rất khó chịu. Dù có tiêm thuốc ức chế, cơ thể vẫn bức bối, ngứa răng đến phát điên, nhiều khi ngủ dậy, trên tay toàn là dấu răng cắn của chính anh.

Tạ Tranh cũng từng thấy dáng vẻ kỳ dễ cảm của những Alpha khác. Dù đã có bạn tình đánh dấu, nhưng đa phần cũng chẳng khác anh là bao, từ đầu mày đến khóe mắt đều như viết đầy hai chữ "thiếu thốn".

Tạ Tranh dán mắt nhìn gương mặt Lộ Lộc, trong đầu xấu xa mà tưởng tượng cảnh cậu ta đang trong kỳ dễ cảm sẽ như thế nào.

Kế đó một đốm lửa như thể bật dậy trong l*иg ngực anh.

Chiếc Beetle nhỏ xíu bắt đầu phảng phất mùi tiêu cay lẫn với thuốc lá.

Theo sách vở thì, Alpha chủ động phát tán pheromone với Alpha khác là hành vi bất lịch sự, thậm chí có phần khıêυ khí©h. Nhưng thực tế ai cũng có lúc mất kiểm soát, như lúc nãy, chính Tạ Tranh cũng ngửi được mùi bưởi thoảng qua từ Lộ Lộc.

Chiếc quần tây bó sát siết đến mức đau, Tạ Tranh thật sự không ngờ phản ứng của mình lại dữ dội như vậy. Anh nghiến răng chửi khẽ: “Mẹ kiếp…”

Lộ Lộc quay đầu lại nhìn anh: “Chú Tạ…”

Cậu vừa mở miệng, Tạ Tranh đã cảm thấy mình lại càng nhức nhối. Men rượu làm cho lý trí trở nên rối loạn, anh cố kìm nén cơn thôi thúc muốn động thân, nhưng lời nói ra lại chẳng hề nghiêm chỉnh: “Đừng nói nữa.”

Lộ Lộc chắc không biết trong đầu Tạ Tranh vừa đem cậu ra "vận dụng trí tưởng tượng" đến mức nào, chỉ tưởng chú Tạ thấy ngượng, nên liền mở cửa kính xe xuống một khe nhỏ, để gió đêm ùa vào làm tan mùi trong xe.

Lộ Lộc không nói gì, chỉ im lặng tiếp tục lái. Không giống như lúc Tạ Tranh phân hóa thành Alpha mà lại có phản ứng với Alpha khác, khi ấy ánh mắt của cha mẹ anh như nhìn thấy ma quỷ.



Khi Tạ Tranh về đến nơi, Tống Thanh Viễn đang ngủ trong phòng.

Tạ Tranh thấy bản thân ở sát vách với bạn thân rồi làm “thủ công” thì thật mất mặt, nên đi tắm nước lạnh, ra ban công hút hai điếu thuốc mới thấy hạ hỏa, sau đó mới quay lại nằm trên sofa.

Sáng hôm sau, tiếng ồn ào trong bếp đánh thức anh dậy.

Một Alpha bất lực như Tống Thanh Viễn, sáng dậy chẳng có việc gì làm nên tự mò vào bếp nấu ăn.

Thấy Tạ Tranh tỉnh, Tống Thanh Viễn nói:

“Cuối cùng cũng mua được vé rồi.”

Nhà Tống Thanh Viễn nằm tận vùng hẻo lánh, chuyến về ít, lại còn phải ngồi tàu thủy.

Tạ Tranh hỏi: “Bao giờ đi?”

“Ngày mai.” Tống Thanh Viễn cẩn thận đặt trứng ốp lên lát bánh mì: "Tí nữa tôi phải lên trường lấy vài thứ.”

Tạ Tranh vươn vai, lười biếng nói: “Cần tôi giúp không?”

“Thôi đi. Tôi còn nhớ lần trước cậu trêu chọc sinh viên thế nào. Tôi sợ bị bảo vệ trường đuổi ra ngoài lắm đấy.”

Tạ Tranh: “…”

Tuy nói thế, Tạ Tranh vẫn đi theo Tống Thanh Viễn đến trường.

Anh có hẹn với Hồ Kỳ Chí gặp lại lần hai trong ngày, không có xe quả là bất tiện. Tống Thanh Viễn chủ động đề nghị cho mượn xe, bảo anh đi cùng mình lên trường lấy.

Tạ Tranh trước tiên theo anh ta đến lấy giá vẽ và mấy món dùng để vẽ tranh điêu khắc gì đó, sau đó cùng đi ra bãi đỗ xe.

Mới sáng sớm mà sân bóng rổ đã có rất nhiều sinh viên đang chơi, tiếng hô hào náo nhiệt.

Tống Thanh Viễn thở dài nhớ lại: “Hồi đại học tụi mình cũng thường chơi bóng.”

Tạ Tranh nhịn không được cười nhạo: “Cậu vỗ bóng bằng tay thì gọi gì là chơi bóng.”

“Tôi giờ khác rồi, được chưa.”

Tạ Tranh nhìn quả bóng rổ bay tới bay lui trên sân, tay ngứa ngáy, đạp phanh cái két: “Lên thử tí không?”

Tống Thanh Viễn xuống xe, hỏi đám sinh viên trong sân xem có thể vào chơi không.

Trong sân tình cờ có mấy sinh viên khoa Mỹ thuật, từng chơi bóng với Tống Thanh Viễn, nhận ra người quen liền đồng ý ngay không chút do dự.

Mấy sinh viên đó cũng có tính toán riêng… Thầy Tống vừa đẹp trai, vừa trầm ổn, là gu chuẩn mực của mấy omega nhỏ tuổi. Mỗi lần anh vào sân là y như rằng bên ngoài đứng đầy các O tới xem.

Huống hồ hôm nay còn có thêm Tạ Tranh, hai người đàn ông trưởng thành, mỗi người một vẻ, toàn thân viết chữ “thu hút”. Cả đám nam nữ Omega đứng xem xung quanh càng lúc càng nhiều, khiến mấy sinh viên trong sân bóng dù không phải tâm điểm ánh nhìn cũng được "ké sáng", càng đánh càng hăng, như công đực xòe đuôi khoe sắc.

Tạ Tranh cởϊ áσ vest, tháo cả cà vạt ném sang bên sân, tay xắn ống tay sơ mi trắng. Trán anh lấm tấm mồ hôi, tóc mái ướt nhẹp dính lên trán.

Sau một trận chơi đã đời, ngọn lửa trong người cuối cùng cũng được dập xuống. Toàn thân nhẹ nhõm, Tạ Tranh cười rất sảng khoái nhìn Tống Thanh Viễn: “Cậu thua rồi.”



“Cậu thua rồi! Trả tiền trả tiền!”

Một người đàn ông gầy gò cười hì hì, chìa mã thanh toán ra trước mặt Lộ Lộc: “Một trăm năm mươi, chuyển khoản nhé.”

Lộ Lộc cười tươi rói: “Chuyển rồi, anh Vệ ơi.”

Người đàn ông lại quay sang thúc những người khác: “Còn mấy người nữa, thua là phải chịu, học học Tiểu Lộc mà chuyển cho lẹ nha~”

Người đàn ông kia tên là Vệ Siêu, là em họ xa của ông chủ "Nhất Bôi", kiêm tổ trưởng của mấy nhân viên phục vụ như bọn họ.

Vệ Siêu thích đánh bạc, miệng thì nói “đánh nhẹ cho vui”, nhưng cứ đến trước sau ngày phát lương là lại kéo người ta chơi bài. Gã không thích thua, thua thì bắt đầu giở mặt, hoặc cứ bám người ta bắt đánh tiếp, cho đến khi lật kèo mới chịu dừng.

Nhiều người không muốn vừa cầm lương đã “dâng” cho người khác, bị Vệ Siêu chơi đủ trò trong tối ngoài sáng, có người chịu không nổi đã thẳng thừng nộp đơn nghỉ việc.

Lộ Lộc thì không đối đầu với gã, mỗi lần đều cố tình “thả nước”, để thua hai trăm, ba trăm, chuyển khoản cũng rất sòng phẳng. Gã Vệ Siêu được vuốt mông ngựa đúng kiểu, tâm trạng vui vẻ thì toàn giao cho cậu mấy ca nhẹ. Như lần trước, có một đồng nghiệp bị ốm, Vệ Siêu liền gọi Lộ Lộc lên tăng ca ca đêm, cậu nhận được lương cao gấp rưỡi ca ngày, lại còn gặp được Tạ Tranh đến uống rượu.

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.