TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Thẩm Đường 2

Tiểu đạo đồng tán thán: "Tỷ tỷ đẹp quá..."

Lục Hành Chu bật cười: "Ngươi gặp ai cũng khen xinh đẹp, vừa rồi còn gọi Thịnh Nguyên Dao là tỷ tỷ xinh đẹp."

Tiểu đạo đồng lầm bầm: "Đúng là tỷ ấy cũng rất đẹp mà..."

Thẩm Đường mỉm cười: "Sau này tiểu muội muội ngươi sẽ xinh đẹp hơn bất cứ ai."

Tiểu đạo đồng vui vẻ: "Thật sao? Sư phụ chê ta mập."

Thẩm Đường: "..."

Lục Hành Chu mặc kệ nó, nói với Thẩm Đường: "Đan sư Bát phẩm thượng giai, Hạ Châu không nhiều, bên ngoài lại nhiều như lông trâu. Bị cướp một Bạch Trì cũng không phải chuyện gì to tát, cô nương không cần quá lo. Được rồi, ta thấy cô nương cũng không phải loại người muốn tự vẫn, vừa rồi là ta hiểu lầm, cáo từ."

Tiểu đạo đồng lưu luyến không rời đẩy xe lăn, mãi cũng không xoay lại.

Tỷ tỷ này thật xinh đẹp thật dịu dàng!

Thẩm Đường cười nói: "Ta tưởng ngươi sẽ tự tiến cử."

"Tại sao lại cho là như vậy?"

"Không tốt sao? Đan Hà bang cướp Bạch Trì từ chỗ ta, đuổi ngươi đi. Ngươi đến chỗ ta làm nên sự nghiệp, đánh bại Đan Hà bang, khiến bọn họ hối hận không kịp, chẳng phải rất sảng khoái sao?"

"Báo thù có rất nhiều cách. Khiến người ta cảm thấy mất đi ngươi mà hối hận, chỉ là cách các nữ nhân như ngươi thích dùng."

Thẩm Đường sững sờ, không biết nghĩ gì, trầm ngâm không nói.

"Cho dù chỉ muốn khiến người ta hối hận, cũng có rất nhiều cách, không nhất định phải đánh cược tương lai của mình." Lục Hành Chu mỉm cười: "Cho nên nếu cô nương thành tâm mời ta, ta hy vọng nói chuyện về những thứ thực tế hơn. Ví dụ như nói về hiện trạng, mục tiêu của quý phương, cùng với đãi ngộ cho ta. Đến hiện tại, ta còn không biết tên cô nương, tại sao lại cho rằng ta sẽ tự tiến cử vào một thế lực mình hoàn toàn không hiểu biết?"

"Là ta đường đột." Thẩm Đường nhìn Lục Hành Chu từ trên xuống dưới: "Các hạ... Không giống một thiếu niên."

"Hết cách rồi." Lục Hành Chu quay đầu đưa tay véo véo khuôn mặt tiểu đạo đồng nhà mình, cười rất ấm áp: "Dù sao cũng là nam nhân phải nuôi gia đình, không có tư cách tùy hứng."

Tiểu đạo đồng ai oán xoa mặt: "Rõ ràng ngươi chê ta mập."

Thẩm Đường nhìn mà mỉm cười, sau đó thu lại rất nhanh, khôi phục sự phờ phạc như lúc mới gặp, khẽ nói: "Ta tên Thẩm Đường, vốn là thiếu chủ Thiên Hành Kiếm tông Ung Châu. Một tháng trước bổn tông đắc tội với người ta, tử thương thảm trọng, ngay cả sư phụ ta cũng... Chỉ còn ta mang theo tàn bộ chuyển đến Hạ Châu, dùng danh nghĩa thương nhân ngoại lai."

"Tại sao lại chọn Hạ Châu?"

"Vừa là nơi hẻo lánh có thể tránh né kẻ thù, lại vừa có điều kiện y dược tốt để thử chữa chân, nơi có thể lựa chọn không nhiều."

"Tin tưởng ta như vậy, không sợ ta tuyên dương ra ngoài?"

"Chúng ta thành tâm mời Lục tiên sinh, cũng không thể giấu giếm cả lai lịch của mình." Thẩm Đường cười: "Tin chắc Lục tiên sinh cũng không có lý do gì phải bán đứng ta."

Lục Hành Chu không tỏ ý kiến, nhìn chằm chằm vào chân nàng một lúc: "Trước kia đánh nhau nên chân bị gãy sao?"

"Đúng vậy." Thẩm Đường bình tĩnh nói: "Từ góc độ phát triển tông môn mà nói, Kiếm Tông chúng ta cũng thiếu nhân tài luyện đan, có phần lệch lạc, cho nên tìm kiếm... Lo lắng của công tử không sai, chúng ta là chó nhà có tang, lại là khách từ nơi khác đến, điều kiện kém hơn Đan Hà bang rất nhiều. Nếu công tử không muốn đến, vậy cũng không trách được công tử, chỉ có thể nói không có duyên phận. Nếu nguyện ý đến, ta nguyện trả gấp đôi thù lao Đan Hà bang trả cho ngươi, đồng thời lập làm đường chủ Đan đường, giao hết toàn quyền liên quan đến luyện đan chế dược."

Điều kiện này tương đối tốt. Tại sao trước kia Lục Hành Chu ở Đan Hà bang không gọi là đường chủ, chỉ là thủ tịch Đan sư? Bởi vì đường chủ Đan đường chính là Liễu Yên Nhi, dù nàng ta không quản việc. Dù sao đường chủ một đường cũng là cao tầng trong tông phái, không thể tùy tiện giao cho người ngoài, rốt cuộc cũng phải khảo nghiệm một thời gian, cách làm của Liễu Kình Thương cũng không thể trách. Thẩm Đường này cho luôn vị trí này, rất có thành ý.

Lục Hành Chu lại không quan tâm: "Quý tông có cường địch bên ngoài, phong vân khó lường... Xin thứ cho ta mang theo trẻ con, không đứng dưới tường sắp đổ, cho dù cho ta làm tông chủ cũng không có ý nghĩa."

Thẩm Đường thở dài, gật đầu, chỉ nói về phía trong núi: "Thanh Ly, chúng ta trở về thôi."

Bóng người lóe lên, một thiếu nữ áo trắng xuất hiện bên cạnh, mặt vô cảm đỡ xe lăn, trực tiếp đẩy qua bên cạnh thầy trò Lục Hành Chu, chẳng thèm nhìn Lục Hành Chu lấy một lần.

Lục Hành Chu chớp chớp mắt, thầy trò hai người vô cùng đồng bộ xoay đầu, ánh mắt chuyển động theo Thanh Ly.

Thiếu nữ tóc trắng, con ngươi hơi xanh, da trắng như tuyết, thanh lãnh vô song. Xuyên không đến nay đã mười chín năm, ngay cả yêu ma cũng gặp không ít, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhân loại kiểu anime như vậy ở thế giới này!

Thẩm Đường hơi áy náy giải thích với Lục Hành Chu: "Tính tình Thanh Ly lạnh lùng, xin Lục tiên sinh đừng để ý sự vô lễ."

Lục Hành Chu nhìn chằm chằm vào Thanh Ly hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Nghe ý ngươi là mới đến, vậy có chỗ nào để ở chưa?"

Thẩm Đường sững sờ: "Tạm thời ở khách điếm, đang tìm kiếm nơi thích hợp."

Lục Hành Chu lộ ra tám cái răng trắng đều tăm tắp: "Gia nhập quý tông không tiện lắm... Nhưng ta có thể làm chủ nhà cho quý tông, ngươi thấy thế nào?"

Hai nữ nhân thêm một tiểu đạo đồng, nhìn Lục Hành Chu với ánh mắt rất kỳ quái.

Cho dù chỉ làm chủ nhà, vậy cũng là đứng dưới tường sắp đổ mà... Để trong câu chuyện của người kể chuyện, ngươi làm thế chẳng phải là không thích tiểu thư, lại thích nha hoàn sao?

10

0

4 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.