TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Thẩm Đường

Thịnh Nguyên Dao tưởng mình xuống núi không đuổi kịp Lục Hành Chu, còn đang khó hiểu sao tiểu đạo đồng đẩy xe lăn nhanh thế... Thật ra lúc này Lục Hành Chu còn đang lưng chừng núi chưa xuống, nàng đuổi quá rồi.

Xuống núi được nửa đường, thầy trò hai người nhìn thấy ngã ba phía Tây thông hướng vách núi, có một nữ tử lẻ loi ngồi trên xe lăn, yên lặng nhìn xa xăm đến ngẩn ngơ.

Thái độ tiêu điều sầu thảm, xe lăn cách vách núi rất gần, nhìn như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Tiểu đạo đồng càng đi càng chậm, bước một bước lại ngoái đầu nhìn bóng lưng nữ tử.

Mặt mũi Lục Hành Chu vô cảm: "Lại làm sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu đạo đồng mếu máo: "Sư phụ, có phải tỷ tỷ kia muốn tự sát không?"

Lục Hành Chu quay đầu nhìn, chỉ nhìn từ phía sau, nữ tử thực sự rất giống kiểu tuyệt vọng không muốn sống, nhưng vẫn nói: "Liên quan gì đến ngươi."

Tiểu đạo đồng cầu khẩn: "Kia cũng là ngồi xe lăn, còn cô đơn một mình, thật đáng thương..."

"Hóa ra ngươi vẫn luôn cảm thấy sư phụ rất đáng thương?"

Tiểu đạo đồng vỗ ngực: "Sư phụ đâu có cô đơn, sư phụ có ta nha!"

"Chính là bởi vì có nhóc con ngươi, sư phụ mới đáng thương."

Động tác vỗ ngực của tiểu đạo đồng dừng lại, vẻ mặt vô cùng u oán.

Lục Hành Chu nhìn dáng vẻ đáng yêu kia thì muốn cười, nhưng cuối cùng không nói thêm lời phản đối nào nữa. Tiểu đạo đồng biết ý hắn, vui vẻ đẩy xe lăn chạy như bay tới.

Thẩm Đường ngồi bên vách núi, yên lặng nhìn ánh tà dương trên trời, thoạt nhìn mê mẩn. Một đạo truyền âm thanh lãnh không biết từ đâu đến lặng lẽ truyền vào tai: "Bạch Trì đã làm thủ tịch Đan sư của Đan Hà bang, nguyên Đan sư Lục Hành Chu bị đuổi. Có nên giết Bạch Trì ngay tại chỗ không?"

Môi Thẩm Đường khẽ động, trông như không tiếng động, thực tế âm thanh truyền xa: "Tên Lục Hành Chu kia như thế nào?"

"Tu hành bình thường, thân bị tàn tật, nhưng hình như có bí mật. Về phần trình độ luyện đan, có vẻ không khác Bạch Trì là bao."

Thẩm Đường trầm ngâm một lát: "Tạm thời không cần giết người. Ngươi và ta mới đến Hạ Châu, không nên gây ra động tĩnh quá lớn, cũng đừng gây thêm phiền phức cho Nguyên Dao."

Nói đến đây thì ngừng trao đổi, nàng đã cảm ứng được có người đến gần phía sau.

Ngay sau đó nghe thấy giọng nói trầm ấm của nam nhân truyền đến: "Cô nương, làm phiền tránh đường, chắn đường ta rồi."

Thẩm Đường quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn chằm chằm rất lâu vào xe lăn và chân Lục Hành Chu, cảm thấy khá thú vị: "Đây là vách núi, nào có đường đi? Chẳng lẽ là chê ta chắn đường ngươi tự vẫn?"

"Đúng vậy." Lục Hành Chu nói: "Hay là xếp hàng? Cô nương trước. Ta nhảy xuống theo, ngược lại có thể dung hợp làm một thể cùng mỹ nhân, rất lời."

Thẩm Đường khẽ giật mình, tầm mắt lại rơi vào tiểu đạo đồng sau xe lăn thò ra nửa cái đầu, tiểu đạo đồng chớp chớp mắt, dường như hơi đồng tình.

Thẩm Đường thầm buồn cười, hình như thầy trò hai người này hiểu lầm cái gì... Lời Lục Hành Chu nói nghe như trêu ghẹo, nghĩ kỹ lại thì là đang vòng vo ngăn cản mình nhảy vực.

Bản thân hắn vừa mới bị đuổi, ngược lại có lòng tốt lo chuyện bao đồng.

Nghĩ đến đây, mắt Thẩm Đường chuyển động, khẽ cười nói: "Vậy tại sao ngươi lại muốn tự vẫn, là bởi vì vừa rồi bị đuổi khỏi Đan Hà bang như chó nhà có tang, đau lòng muốn chết?"

Lục Hành Chu thở dài: "Ngươi biết sao?"

"Bởi vì ta theo sau Bạch Trì đến đây, hiện giờ hắn ở lại, ngươi ra ngoài. Về phần thân phận của ngươi, xe lăn quá dễ nhận ra, không phải sao?"

"Vậy cô nương thì sao? Tuổi xuân phơi phới, tại sao lại như vậy?"

Thẩm Đường cũng thở dài: "Bởi vì Đan sư Bạch Trì ta vất vả mời đến, vừa đến Hạ Châu đã bị cướp mất, ngươi nói ta nhảy xuống đây có phải là có thể gây thêm chút phiền phức cho Đan Hà bang không?"

Hai người đều dừng lại một chút, bỗng nhiên đồng thời mỉm cười.

Trải nghiệm của đôi bên trong chuyện này có liên quan mật thiết, lại đều ngồi xe lăn, rất có duyên.

Lục Hành Chu cũng tỉnh ngộ, ấn tượng đầu tiên đã hiểu lầm, nữ nhân này nhìn tiều tụy, nhưng nhất định không phải đến nhảy vực, đại khái là định đến thử khuyên Bạch Trì quay lại hoặc loại nguyên nhân tương tự nên mới đến đây. Theo lý cũng nên có người đẩy xe lăn đi theo, không biết lúc này xảy ra chuyện gì mà không có mặt, nàng chỉ đang ở đây chờ người.

"Người đi theo không ở đây, một mình ngồi xe lăn gần vách núi như vậy rất nguy hiểm, lỡ trượt xuống thì hối hận không kịp." Lục Hành Chu ra hiệu với tiểu đạo đồng.

Tiểu đạo đồng chạy lon ton tới, thấy đối phương không ngăn cản mình đến gần, lập tức vui vẻ, kéo xe lăn lùi ra sau vài thước, còn xoay lại, vừa vặn đối diện với Lục Hành Chu.

Trước đó nàng quay đầu đối thoại, chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng. Lúc này đối diện, Lục Hành Chu mới phát hiện nữ nhân này rất xinh đẹp.

Không trang điểm, nhưng không giấu được mày ngài mắt phượng, da trắng như tuyết. Tuy là ngồi xe lăn, nhưng lúc này khẽ mỉm cười, lộ vẻ dịu dàng và mạnh mẽ, ấn tượng đầu tiên khiến người ta rất thoải mái. Chỉ riêng khí chất ung dung này, đừng nói gì đến thiên kim bang hội Liễu Yên Nhi, ngay cả Thịnh Nguyên Dao đến từ kinh thành có bối cảnh kha khá có vẻ cũng kém hơn nàng một bậc.

Mặt trời đã dần tà, chân trời là ánh tà dương, chiếu vào người nữ tử, càng tăng thêm vẻ thần bí phiêu diêu, như thần nữ giáng trần.

Thẩm Đường cũng đang đánh giá Lục Hành Chu, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Đều ngồi xe lăn, đều có khí chất công tử thiên kim thế gia, hai người hầu như có thể nhìn thấy phiên bản chuyển đổi giới tính của mình trên người đối phương.

10

0

4 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.