TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Yêu phụ

Trong sảnh nghị sự, Thẩm Đường ngồi ở chính giữa, Thanh Ly yên lặng đeo kiếm đứng sau lưng.

Thẩm Đường đảo mắt nhìn xung quanh, số ít người lộ vẻ bực bội, tuyệt đại đa số các trưởng lão và chấp sự đều vui mừng ra mặt.

Bọn họ chưa từng nghĩ tới, thứ đồ mà mình rao bán đến chết cũng chỉ bán được ba năm phần, rơi vào tay Thiếu tông chủ lại có thể bán sạch sẽ toàn bộ trong cùng một khoảng thời gian.

Thời gian chuẩn bị không dài, kiếm phù mà bọn họ làm ra cuối cùng cũng chỉ có hơn vạn phần, đồ rẻ tiền, kiếm không được bao nhiêu.

Nhưng hiệp nghị dài hạn đã ký kết, đây chính là nguồn tài chính ổn định sau này. Cho dù thứ này rẻ tiền, nhưng thắng ở số lượng lớn, ít nhất về sau muốn sống tốt ở Hạ Châu đã không còn vấn đề, hiệu quả vượt xa kế hoạch luyện đan chế dược ban đầu.

Mọi người đều biết mình có quan hệ với chính quyền, nhưng chưa từng nghĩ tới có thể làm ăn kiểu này.

Dù sao mọi người chỉ là kiếm khách, tư duy thật sự không phải theo hướng này.

Mà riêng về phương pháp này, là ý của chính Thẩm Đường, không phải ai dạy cả. Chỉ riêng việc này, đã rất rõ ràng ai mới có năng lực dẫn dắt mọi người đứng vững.

Trung thúc treo bảng hiệu liếc xéo Tôn trưởng lão lúc trước nhảy nhót nhất, cười khẩy nói: "Ước định hôm đó, Tôn trưởng lão còn có gì để nói không?"

Tôn trưởng lão vô cảm: "Đây chỉ là mượn thế của Từ thành chủ, cũng không phải năng lực của nàng ta."

"Vậy ngươi không quen biết Từ thành chủ sao?"

"..."

"Khi tông chủ vào tông, Từ thành chủ đã xuất sư rồi, ngươi quen hắn ta hơn mới đúng, sao không đi tìm?"

"Ta..." Tôn trưởng lão không thể cãi lại, trong lòng thật sự rất không phục.

Loại chủ ý này thường là thấy người khác dùng sẽ cảm thấy "Trời ạ, đơn giản vậy mà ta nên dùng sớm mới phải", nhưng trước khi người khác dùng, cả đời mình cũng sẽ không nghĩ tới.

Người ta thường không cho rằng đây là do mình không được, chỉ cho rằng đối phương gặp may, hoặc là do ban đầu mình vốn không định làm việc cho tốt, tự nhiên sẽ không tốn tâm suy nghĩ.

Tôn trưởng lão nhịn nửa ngày, phẫn nộ nói: "Chút chuyện buôn bán, phó đường chủ đã đủ rồi, là việc tông chủ nên làm sao!"

Trung thúc cười gằn: "Lúc lập ước định, sao ngươi không nói như vậy? Ước định đã lập, không được nuốt lời, bây giờ nên thoái vị nhường hiền chính là các ngươi!"

Lập tức có người bên cạnh khuyên: "Cái đó... Tông chủ, Tôn trưởng lão cũng là vì tông môn, hà tất phải bức ép như vậy?"

Thẩm Đường cuối cùng mở miệng: "Ai nói ta muốn Tôn trưởng lão thoái vị nhường hiền?"

Trong sảnh vang lên tiếng thở phào: "Biết ngay tông chủ đại lượng..."

"Bản tọa nói là, ngươi, ngươi, ngươi..." Thẩm Đường giơ ngón tay lên, điểm từng người một, tổng cộng điểm ra tám người: "Tám người các ngươi, toàn bộ giao nộp chức vụ."

Tám người bị điểm đến thay đổi sắc mặt, ngay cả Trung thúc cũng hơi bất an nhìn Thẩm Đường, thấp giọng truyền âm: "Tông chủ, chúng ta không chịu nổi biến động lớn như vậy..."

"Không phá thì không lập." Thẩm Đường không hề lay chuyển: "Tông môn ta đột ngột gặp đại nạn, lẽ ra phải đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua khó khăn. Vậy mà lại có một đám người, câu kết với nhau, mưu đồ quyền vị, tiết lộ thông tin Đan sư, cản trở việc kiếm phù... Tông môn ta đang trong cơn sóng gió, sao có thể chịu được các ngươi phá hoại như vậy? Đều bắt lại cho ta!"

"Xoẹt!" Trong sảnh vang lên tiếng rút kiếm, Tôn trưởng lão cười nhạt nói: "Thẩm Đường! Ngươi cho rằng chỉ bằng chút chuyện này đã khiến ngươi thiết lập uy quyền tối cao à, thật nực cười! Sư thúc dạy ngươi một điều, bây giờ đã đứng vững, dù không có ngươi, tông môn ta cũng có thể tiếp tục làm ăn kiếm phù, không ai sẽ vì vậy mà bị ngươi khống chế."

"Hừ..." Thẩm Đường đảo mắt, một tay chống cằm, nghiêng người dựa vào tay vịn ghế, trên mặt mang theo vẻ lười biếng quyến rũ mà Lục Hành Chu chưa từng thấy ở nàng: "Ngươi cho rằng bản tọa thật sự quan tâm đến các ngươi, hoặc là rất kiêng kị, mới cùng các ngươi đấu đá những ngày này sao?"

Tôn trưởng lão sững sờ, ngưng trọng nhìn nàng, không nói gì.

Thẩm Đường thản nhiên nói tiếp: "Đó chỉ là vì ta đang mượn những việc này để quan sát phán đoán rốt cuộc có những ai nên giết, không muốn giết nhầm người, chỉ vậy thôi. Giờ đã xác nhận rồi, các ngươi cũng có thể chết."

Vừa dứt lời, cả căn phòng tràn ngập hàn quang.

Tôn trưởng lão và đám người kinh hãi, đang định giơ kiếm phản kháng, cổ họng đã lạnh lẽo, một giọt máu từ cổ họng trào ra, lập tức đóng băng.

Độc Cô Thanh Ly cầm kiếm đứng giữa sảnh, máu trên mũi kiếm nhỏ giọt, giữa không trung biến thành sương lam, rơi xuống mặt đất, vỡ vụn như cát bụi.

Tám cỗ thi thể ngã "bịch" xuống đất.

Tôn trưởng lão đến chết cũng không dám tin, Thẩm Đường lại cứ xuống tay như vậy. Càng không ngờ tới một đám trưởng lão cấp cao như họ, lại không đỡ nổi một kiếm của thiếu nữ tóc trắng.

Bọn họ còn đang chờ người bên ngoài tiếp ứng... Thế nhưng bọn họ bị giết trong nháy mắt, e là người bên ngoài còn chưa nhận được tin...

Ngay cả đám Trung thúc cũng trừng lớn mắt nhìn Độc Cô Thanh Ly giữa sảnh, rất nhiều người trung lập run lẩy bẩy.

Bên cạnh tông chủ có kiếm sĩ đáng sợ như vậy, sao có thể coi trọng chút võ lực của người khác?

8

0

4 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.