TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Độc sĩ 2

Đan Hà bang vội vàng dùng giá cao mua toàn bộ Hàn Oánh Thảo còn lại trên thị trường, vẫn không đủ dùng bao lâu.

Liễu Kình Thương vừa phái người đi các thành khác thu mua, vừa gieo trồng rộng rãi trên dược sơn của mình. Thứ này trưởng thành khá nhanh, hai ba tháng là lớn, dù sao hiện tại Hàn Oánh Thảo giá cao, cho dù mình dùng không hết nhiều như vậy, bán lại cũng lời lớn.

Nhận được lời mời của thành chủ, Liễu Kình Thương đang rất hài lòng thị sát tình hình trồng Hàn Oánh Thảo trên núi, nghe vậy càng đắc ý: “Ngay cả thành chủ cũng muốn hợp tác với bản tọa, Bạch tiên sinh đúng là phúc tinh.”

Bạch Trì ở bên cạnh cười khiêm tốn: “Học đồ Lục Hành Chu mang ra, trình độ cũng quá kém… Đợi ta khôi phục lại, sẽ đích thân mang ra một nhóm mới.”

Sao Liễu Kình Thương không nghe ra đây là đang nói xấu “người cũ của Lục Hành Chu”? Trên thực tế những ngày này Bạch Trì không có việc gì đều lấy việc gây sự với những đồ đệ kia làm vui, sai bảo như trâu ngựa xong còn khấu trừ tiền công, các học đồ oán giận khắp nơi.

Nhưng bây giờ Bạch Trì là cục vàng, Liễu Kình Thương cũng muốn loại bỏ ảnh hưởng Lục Hành Chu để lại, nên mắt nhắm mắt mở, khấu trừ tiền công cũng là béo bang hội mà… Dù sao khế ước học đồ đặt ở đó, những người đó muốn chạy cũng chạy không thoát. Còn Lục Hành Chu, bây giờ hắn cũng chỉ xứng với một thương hội mới đến không có gì, còn có thể giúp đỡ được người cũ hay sao?

“Ồ đúng rồi.” Bạch Trì lại nói: “Vẫn mong Hàn Oánh Thảo mua bên ngoài về nhanh, sắp dùng hết rồi, chờ những cái này lớn lên vẫn không kịp.”

Liễu Kình Thương vỗ vai hắn ta: “Bản tọa đi gặp thành chủ trước, quay lại nhất định nhanh chóng thực hiện.”

Xuống núi chưa được bao xa thì gặp một đội người hộ tống một cỗ xe ngựa quay về núi, chính là bang chúng mình phái đi thu mua Hàn Oánh Thảo.

Liễu Kình Thương nhíu mày: “Sao các ngươi lại về nhanh vậy?”

Các bang chúng vội vàng hành lễ: “Bang chủ, chúng ta mới vừa ra khỏi thành không lâu thì gặp một đội buôn bán từ huyện lân cận, vừa vặn bọn họ có một xe Hàn Oánh Thảo, chúng ta mới mang về.”

Liễu Kình Thương vén màn xe ra xem, quả nhiên đầy một xe Hàn Oánh Thảo, phẩm chất nhìn qua còn khá tốt: “Trùng hợp vậy… Mua với giá bao nhiêu?”

Bang chúng cười nói: “Bang chủ yên tâm, chính là giá thị trường hiện tại, xe này hai trăm năm mươi lượng vàng.”

Đắt là đắt, dù sao dược thảo đều tính theo mấy tiền mấy tiền, một xe như vậy số lượng bày ra đó, cho dù theo giá trước kia còn thấp cũng phải mấy chục lượng. Hiện tại giá tăng vọt, giá này cũng không quá vô lý.

Liễu Kình Thương ước lượng một chút, phát hiện so với giá thị trường còn hơi thấp một chút, hình như là cố ý làm tròn vậy… Nhưng vẫn rất xót ruột.

Trước đó bị Lục Hành Chu lừa mất gần như toàn bộ linh thạch, gần đây lại mua Hàn Oánh Thảo còn lại trên thị trường với giá cao, cùng với mua rất nhiều hạt giống tự trồng, hiện tại Đan Hà bang thật sự không còn bao nhiêu tiền mặt… Bây giờ hai trăm năm mươi lượng vàng này lại lấy đi gần một nửa số tiền lưu động.

Thôi, dù sao cũng nhanh chóng kiếm lại vốn. Ông ta thở dài, phất tay: “Lên núi nhập kho trước đi.”

Cửa hàng Thẩm thị, Lục Hành Chu nghịch khối vàng trong tay, tung lên tung xuống.

A Nhu khoanh chân ôm một đống vàng lớn, vui vẻ nằm nhoài lên cười: “Liễu bang chủ đúng là người tốt.”

Lục Hành Chu cười nói: “Sai rồi, chúng ta mới là người tốt, Liễu bang chủ còn phải cảm ơn chúng ta đã giải quyết nỗi lo cấp bách của ông ta.”

Thẩm Đường im lặng ngồi trước mặt bọn họ, quay đầu nhìn kho hàng bên kia, vốn chứa đầy Hàn Oánh Thảo, giờ trống không.

Độc Cô Thanh Ly đứng sau nàng, đôi mắt xanh lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lục Hành Chu, vẫn không biểu cảm, không biết đang nghĩ gì.

Không sai, cái gọi là “đội buôn bán từ huyện lân cận”, là người của Thiên Hành Kiếm Tông giả mạo, bán chính là số Hàn Oánh Thảo bọn họ tích trữ trước đó.

“Ngươi đã biết chủ dược của Thần Khí Đan là Hàn Oánh Thảo từ lâu rồi sao?” Thẩm Đường không nhịn được hỏi: “Đây là đan phương độc môn của Phần Hương Lâu, ngươi lấy từ đâu?”

“Hửm? Ta không biết đan phương độc môn của hắn, nhưng với tư cách là Đan sư, xem qua một viên đan thì biết đại khái thành phần chủ dược là gì cũng rất dễ dàng. Có thể để ta bỏ tiền mua một viên Thần Khí Đan, Bạch Trì đã rất có mặt mũi rồi.”

“…”

Lục Hành Chu cười toe toét: “Ai ngờ thứ không thích hợp luyện đan như Hàn Oánh Thảo, lại có thể được Phần Hương Lâu sử dụng, cũng phải bội phục các vị tiền bối Đan sư dám nghĩ dám làm. Đáng tiếc, đan độc của Thần Khí Đan quá nặng, cũng là vì vị dược thảo này… Nhất là Bạch Trì nóng vội, tỷ lệ phối hợp còn có thể có chút vấn đề, độc tính càng nặng.”

Thẩm Đường mím môi, không biết nói sao.

Chính bởi vì thứ này không thích hợp luyện đan, nên gieo trồng rất ít, bị Lục Hành Chu lợi dụng triệt để. Nếu là thứ được gieo trồng rộng rãi thì không thể kiếm được số tiền này.

Hình như vấn đề bây giờ không chỉ là chuyện kiếm được khoản tiền này…

Lục Hành Chu thu lại nụ cười, nói nhỏ: “Đã cho người phao tin chưa? Về đan độc của Thần Khí Đan.”

Thẩm Đường hít sâu một hơi, lại thở ra: “Ngày đó đã cho người phao tin rồi, hai chắc ngày nay có thể lên men.”

Một khi chuyện đan độc của Thần Khí Đan quá nặng lên men vào lúc này, đừng nói Thần Khí Đan mất đường tiêu thụ, Hàn Oánh Thảo mà Đan Hà bang vừa mua với giá cao càng là lỗ đến mức máu chảy thành sông. Điều này cũng coi như xong, dù sao cũng chỉ là tổn thất mấy trăm lượng vàng, Đan Hà bang không phải không chịu nổi.

Nhưng Hàn Oánh Thảo trồng với diện tích lớn trên dược sơn kia thì sao?

Tạm thời lại đào Hàn Oánh Thảo lên, trồng thứ khác sao?

Lục Hành Chu chưa bao giờ chỉ muốn đánh Đan Hà bang một cái tát, hắn đề xuất sáng kiến tịnh hóa đan độc này, từ đầu đến cuối chính là muốn Đan Hà bang chết!

Hắn thật sự không cần phải so tài luyện đan với bọn họ, còn tặng kèm kế sách để Thiên Hành Kiếm Tông đặt chân.

Rốt cuộc tên độc sĩ này là từ đâu chui ra… Đan Hà bang lại tự tay đẩy người như vậy từ người mình thành người đối lập?

Thẩm Đường cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Vậy ngày đó ngươi đề xuất chủ ý tịnh hóa đan độc cho ta, vẫn luôn chỉ vì bước này?”

Lục Hành Chu quay đầu nhìn nàng, dịu dàng cười: “Ngươi nói đó, đây là giúp đỡ lẫn nhau.”

Nói xong chỉ ra ngoài cửa sổ, đang có nhiều người của Thiên Hành Kiếm Tông đi về phía nghị sự đường tụ tập: “Nhìn xem, kỳ hạn ba ngày đã đến, đánh cược của các ngươi phải thực hiện rồi đúng không? Chúc mừng ngươi trước, Thẩm tông chủ.”

8

0

4 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.