TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46

Thư Lan: "..."

Người phụ nữ này chắc cũng ngoài ba mươi rồi nhỉ?

Sao lại có thể ngây thơ đến thế?

Nhưng mà...

Phụ nữ mà, phải chiều lòng bọn họ thôi.

Thư Lan vừa định mở miệng nói vài câu ngọt ngào thì một giọng nói đột ngột vang lên.

"Thư Lan? Sao con lại ở đây?"

Quay đầu lại, đúng lúc gặp phải ba người mà cô chán ghét nhất đang bước ra.

Thư Lan lập tức nhe răng cười, để lộ ra hàm răng trắng nhởn.

"Bố, mẹ, hai người cũng ở đây à, trùng hợp quá nhỉ."

Giọng điệu lười biếng ấy, người không biết chuyện còn tưởng cô thân thiết với mấy người kia lắm.

Đường Dĩ Nhàn mặt xám như chì.

Thư An Nhã vì bị thương nên trở về nhà. Bà ta chưa kịp tính sổ với Thư Lan, nào ngờ lại gặp Thư Lan ngay tại đây.

"Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không có đứa con gái như cô! Tôi hỏi cô, tại sao cô lại đánh An Nhã nữa?"

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Thư Lan không hề tắt, cô thong thả thở dài, giả vờ nghiêm túc đáp: "Sao lại đánh chị ấy ư? Mẹ hỏi chị An Nhã đi, hỏi con làm gì?"

"Cô!"

"Nhưng mẹ đã hỏi rồi, thì con cũng nói thẳng luôn, vì chị ta đáng bị đánh!"

Một câu nói thẳng thừng không chút kiêng nể.

Đường Dĩ Nhàn lập tức không nhịn được, bước mấy bước lên, giơ tay định tát vào khuôn mặt đang nở nụ cười của Thư Lan.

Nhưng chưa kịp Thư Lan đưa tay ra, một bàn tay thon thả đã nắm lấy cổ tay Đường Dĩ Nhàn.

"Bà Thư, đánh người ở chỗ tôi... e là không ổn đâu nhỉ?"

Thấy tình hình, sắc mặt Đường Dĩ Nhàn biến đổi liên tục.

Nhưng nhận ra người trước mặt là Phó Hân Viện, bà ta chỉ có thể nén giận, nghiến răng nói: "Cô Phó không biết đấy thôi, nó là con gái tôi, quen thói ngang ngược rồi. Vừa về nước đã đánh chị gái hai lần, nếu không dạy dỗ nghiêm khắc thì sau này càng khó quản nó hơn."

Vừa dứt lời, vẻ mặt Phó Hân Viện lộ rõ sự kinh ngạc.

"Nhưng tôi nghe nói, nhà họ Thư hình như chỉ có một tiểu thư duy nhất, không phải là vị đang đi cùng bà sao?"

"Nó..." Đường Dĩ Nhàn há hốc miệng, cứng họng không giải thích được.

Thư An Nhã thấy tình thế bất lợi, vội bước tới kéo tay Đường Dĩ Nhàn, thì thào: "Mẹ ơi, thôi đi, A Lan khó khăn lắm mới ra ngoài ăn uống với bạn bè..."

"Bạn bè?"

Không nói thì đỡ, vừa nghe Thư An Nhã nhắc tới, Đường Dĩ Nhàn lập tức chú ý tới Lục Cẩn Hàn và Cố Nhất Bạch đang ngồi cạnh Thư Lan.

"An Nhã đừng bênh nó! Nó mới về nước, làm gì có bạn bè? Mẹ thấy nó quen thói hư hỏng rồi, vừa về nước đã đi lại với mấy kẻ ba que xỏ lá!"

Kẻ ba que xỏ lá?

Thư Lan nén cười gật đầu lia lịa.

"À phải phải!"

"Thư Lan, thái độ gì thế hả? Tôi là mẹ cô, nói còn không nghe nữa à?"

5

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.