0 chữ
Chương 45
Chương 45
Thì ra hai tên trộm dám đánh cắp đồ của Khôi Thiết Tam Giác này cũng biết sợ à...
Biết sợ mà còn dám làm chuyện đó!
Thư Lan bước đi nhẹ nhàng bên cạnh hai người, nụ cười hiền lành trên mặt khiến người ta không thể ngờ cô chính là con rắn độc ẩn mình trong bóng tối.
Lúc này, một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ chạy vội ra từ trong.
Trang viên của Hồng Quán được trang trí theo phong cách vườn Tô Châu, đi vào là con đường nhỏ lát đá xanh, hai bên trồng toàn trúc.
Người phụ nữ trông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng với lớp trang điểm tinh tế, nở nụ cười thân thiện.
Khi tiến lại gần, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
"Cẩn Hàn, Nhất Bạch, sao hai đứa đến mà không báo trước." Người phụ nữ nhìn bộ đồ quân phục của Thư Lan, cười hỏi: "Đây là..."
Lục Cẩn Hàn im lặng, Cố Nhất Bạch nhún vai: "Chị Phó, cô ấy tên Thư Lan, là cô bé chúng em quen ở Đại học Lan Thành."
"Cô bé à..."
Chị Phó nở nụ cười rạng rỡ hơn, khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp không cần son phấn của Thư Lan, ánh mắt cô ấy thoáng chút ngỡ ngàng.
"Cô Thư đẹp quá... Mời vào đi, chị đã giữ phòng VIP cho mọi người rồi."
Thư Lan chẳng nói gì nhiều, chỉ lững thững theo sau chiếc xe lăn của Lục Cẩn Hàn, đôi mắt linh hoạt đảo qua đảo lại, lén quan sát người phụ nữ được gọi là chị Phó này.
Với con mắt tinh tường của mình, cô dễ dàng nhận ra người phụ nữ này chắc chắn có võ công.
Dáng người thon thả yểu điệu không che giấu được những đường cơ bắp săn chắc ở bắp chân.
Trên mu bàn tay và đầu ngón trỏ của chị Phó còn có một lớp chai mỏng rõ rệt.
Đây là dấu vết chỉ để lại sau nhiều năm bắn súng.
Nghĩ đến đây, Thư Lan càng thêm cảnh giác, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế bỏ chạy bất cứ lúc nào.
"Cô Thư?"
Đột nhiên, Phó Hân Viện nhìn về phía Thư Lan, vuốt mái tóc bên mặt, cười hỏi: "Trên người chị dính thứ gì sao?"
Thư Lan cũng không ngại khi bị bắt gặp đang nhìn trộm, sau khi chuyển hướng ánh mắt thì nhướng mày nói: "Chị Phó, trang phục của chị đẹp quá, người còn đẹp hơn."
Một câu nói khiến Phó Hân Viện vui như mở cờ trong bụng.
Ai mà chẳng thích một cô gái vừa xinh đẹp lại khéo ăn nói như vậy?
"Khéo mồm quá." Phó Hân Viện chớp mắt, bước tới gần, cúi người nhìn Thư Lan: "Thế em nói xem, chị đẹp ở chỗ nào?"
"Chị Phó." Lục Cẩn Hàn ngồi bên lên tiếng, từ nãy đến giờ anh vẫn im lặng.
"Ôi giời? Giờ em cũng biết đứng ra bênh vực con gái rồi à?"
Lục Cẩn Hàn thản nhiên đáp: "Cô ấy còn nhỏ."
"Nhỏ thì sao?"
Phó Hân Viện nhíu mày lá liễu, rồi đưa mắt nhìn Thư Lan: "Em nói đi, chị đẹp ở chỗ nào? Nếu nói khiến chị vui, chị sẽ tự tay vào bếp nấu món ngon cho em."
Biết sợ mà còn dám làm chuyện đó!
Thư Lan bước đi nhẹ nhàng bên cạnh hai người, nụ cười hiền lành trên mặt khiến người ta không thể ngờ cô chính là con rắn độc ẩn mình trong bóng tối.
Lúc này, một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ chạy vội ra từ trong.
Trang viên của Hồng Quán được trang trí theo phong cách vườn Tô Châu, đi vào là con đường nhỏ lát đá xanh, hai bên trồng toàn trúc.
Người phụ nữ trông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng với lớp trang điểm tinh tế, nở nụ cười thân thiện.
Khi tiến lại gần, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
"Cẩn Hàn, Nhất Bạch, sao hai đứa đến mà không báo trước." Người phụ nữ nhìn bộ đồ quân phục của Thư Lan, cười hỏi: "Đây là..."
"Cô bé à..."
Chị Phó nở nụ cười rạng rỡ hơn, khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp không cần son phấn của Thư Lan, ánh mắt cô ấy thoáng chút ngỡ ngàng.
"Cô Thư đẹp quá... Mời vào đi, chị đã giữ phòng VIP cho mọi người rồi."
Thư Lan chẳng nói gì nhiều, chỉ lững thững theo sau chiếc xe lăn của Lục Cẩn Hàn, đôi mắt linh hoạt đảo qua đảo lại, lén quan sát người phụ nữ được gọi là chị Phó này.
Với con mắt tinh tường của mình, cô dễ dàng nhận ra người phụ nữ này chắc chắn có võ công.
Dáng người thon thả yểu điệu không che giấu được những đường cơ bắp săn chắc ở bắp chân.
Trên mu bàn tay và đầu ngón trỏ của chị Phó còn có một lớp chai mỏng rõ rệt.
Nghĩ đến đây, Thư Lan càng thêm cảnh giác, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế bỏ chạy bất cứ lúc nào.
"Cô Thư?"
Đột nhiên, Phó Hân Viện nhìn về phía Thư Lan, vuốt mái tóc bên mặt, cười hỏi: "Trên người chị dính thứ gì sao?"
Thư Lan cũng không ngại khi bị bắt gặp đang nhìn trộm, sau khi chuyển hướng ánh mắt thì nhướng mày nói: "Chị Phó, trang phục của chị đẹp quá, người còn đẹp hơn."
Một câu nói khiến Phó Hân Viện vui như mở cờ trong bụng.
Ai mà chẳng thích một cô gái vừa xinh đẹp lại khéo ăn nói như vậy?
"Khéo mồm quá." Phó Hân Viện chớp mắt, bước tới gần, cúi người nhìn Thư Lan: "Thế em nói xem, chị đẹp ở chỗ nào?"
"Chị Phó." Lục Cẩn Hàn ngồi bên lên tiếng, từ nãy đến giờ anh vẫn im lặng.
"Ôi giời? Giờ em cũng biết đứng ra bênh vực con gái rồi à?"
"Nhỏ thì sao?"
Phó Hân Viện nhíu mày lá liễu, rồi đưa mắt nhìn Thư Lan: "Em nói đi, chị đẹp ở chỗ nào? Nếu nói khiến chị vui, chị sẽ tự tay vào bếp nấu món ngon cho em."
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
