TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20: Quả nhiên, những chuyện mang tính chuyên môn vẫn nên để các chuyên gia giải thích

"Có lẽ nào gặp được kỳ ngộ?"

"A! Tôi hiểu rồi! Cô ấy là cháu gái thất lạc của một đại tông sư, sáu tháng qua chính là thời gian về nhận tổ quy tông, được khai phá tiềm năng, nên mới bộc phát thể chất 90 điểm!"

"Cậu tỉnh lại đi! Cái cốt truyện này dùng nhiều đến mức bị viết nát trong tiểu thuyết rồi!"

Trong khi cư dân mạng bàn luận náo nhiệt, thì tại văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Tôn và Trần Tường Vinh cũng đang trực tiếp hỏi chuyện Lê Dạng.

"Nửa năm qua em tập luyện ở trung tâm thể lực nào?"

"Em không có tiền đến trung tâm thể lực, chỉ đi làm thêm thôi."

"Vậy em làm việc ở đâu?"

Lê Dạng có ký ức của nguyên chủ, nên bình tĩnh kể ra vài nơi.

Nguyên chủ đã bỏ học từ sớm, lại sống nội tâm, không giỏi giao tiếp, vì vậy những công việc mà cô ấy tìm được đều là lao động chân tay.

Cũng chính vì thế, thân thể vốn đã yếu ớt mới nhanh chóng suy kiệt.

"Đều là những công việc tay chân sao..."

Trần Tường Vinh trầm ngâm suy nghĩ.

Hiệu trưởng Tôn đột nhiên sáng mắt, phấn khích nói:

"Quả nhiên! Kiến thức thực tiễn quan trọng hơn mọi lý thuyết!"

Trần Tường Vinh cũng gật gù:

"Xem ra sau này phải mở rộng các lớp học thực tế, không thể chỉ dựa vào việc rèn luyện trong trung tâm thể lực được..."

Lê Dạng: "..."

Mấy người này nói cái gì cũng đúng hết.

Cô không định giải thích thêm. Trong tình huống này, càng nói nhiều càng dễ sai.

Thay vì tự bịa ra một lời giải thích thiếu thuyết phục, tốt hơn hết là để bọn họ tự suy diễn.

Một khi họ tự tìm ra câu trả lời, họ mới có thể hoàn toàn tin tưởng vào nó.

Sau một thoáng suy nghĩ, Trần Tường Vinh lại hỏi tiếp:

"Vì sao em lại nghỉ học?"

Lê Dạng cụp mắt, giọng điềm tĩnh:

"Bà em mất rồi. Em phải tự kiếm sống."

Trần Tường Vinh quay sang nhìn hiệu trưởng Tôn, ông ta lập tức nói:

"Em có thể xin trợ cấp đặc biệt. Số tiền đó đủ để em theo học đến kỳ thi đại học."

Nhưng Lê Dạng chỉ bình thản nói tiếp:

"Em học không giỏi, dù có tham gia kỳ thi đại học cũng không có ích gì."

Mỗi lời cô nói đều là sự thật, có kiểm tra cũng không sai.

Một cô gái có hoàn cảnh khó khăn đến vậy, song không hề than vãn hay kể khổ, thậm chí ngay cả khi ngồi trên ghế sofa cũng giữ thẳng lưng, thái độ điềm đạm và tự tin.

Điều đó khiến người khác vừa khâm phục, vừa thương cảm.

"Trẻ con nhà nghèo sớm trưởng thành."

Câu nói này được thể hiện một cách hoàn hảo trên người Lê Dạng.

Sau một hồi suy ngẫm, Trần Tường Vinh bỗng nhiên hỏi:

"Em có tình cảm gắn bó với bà mình lắm phải không?"

Câu hỏi này có chút đường đột, nhưng hiệu trưởng Tôn không dám ngắt lời.

Lê Dạng nhẹ giọng trả lời:

"Cha mẹ em mất sớm, bà là người đã nuôi nấng em từ nhỏ. Dù bản thân bị bệnh nặng, bà vẫn cố gắng dành dụm tiền học phí cho em, vì vậy mới không chịu đi khám... Cho nên..."

Nói đến đây, mắt cô đỏ lên, không thể nói tiếp được nữa.

Trần Tường Vinh lập tức nói:

"Thầy không có ý làm em buồn. Chỉ là, đã từng có một số báo cáo nghiên cứu chỉ ra rằng, một số thanh thiếu niên sau khi trải qua biến cố lớn sẽ kích phát tiềm năng của bản thân, từ đó đạt được thể chất vượt xa mức bình thường."

Lê Dạng: "..."

Có cả nghiên cứu như vậy sao?

Quả nhiên, những chuyện mang tính chuyên môn vẫn nên để các chuyên gia giải thích.

Chỉ cần cô không tự mở miệng nói lung tung, tự nhiên sẽ có người tìm giúp cô một lý do hợp lý.

Hiệu trưởng Tôn lập tức nói:

"Đúng vậy! Năm ngoái ở tỉnh Tây Hoài cũng từng có trường hợp như vậy. Cha mẹ của một học sinh gặp tai nạn xe hơi, cả hai đều..."

Trần Tường Vinh ngắt lời, quay sang nhìn Lê Dạng, tiếp tục hỏi:

"Sau khi bà em qua đời, có phải cơ thể em bắt đầu có những thay đổi không?"

Lê Dạng cụp mắt, giọng bình tĩnh đáp:

"Vâng."

Cơ thể ngày càng yếu đi cũng được xem là một loại thay đổi.

Trần Tường Vinh lại hỏi:

"Vậy nên em mới chọn làm những công việc tay chân nặng nhọc?"

Lê Dạng thành thật đáp:

"Thầy ơi, em chỉ có thể tìm được những công việc như vậy thôi."

Trần Tường Vinh cau mày:

"Nhưng nếu sức khỏe của em yếu thì sao có thể làm được chứ?"

Lê Dạng: "..."

Xem ra người này chưa từng chịu khổ bao giờ.

Thật ra, với hoàn cảnh của nguyên chủ lúc đó, đâu còn lựa chọn nào khác.

Miễn là có việc làm để kiếm tiền, có bữa cơm để ăn, thì công việc gì cũng phải làm, không có quyền lựa chọn.

3

0

3 tuần trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.