0 chữ
Chương 19
Chương 19: Ngọc sáng giữa chốn nghèo hèn
Trong thời đại này, tài nguyên quan trọng nhất chính là nhân tài!
Nếu hiệu trưởng Tôn muốn thăng tiến, thì Trần Tường Vinh cũng vậy!
Không chần chừ, ông ta quay sang hiệu trưởng Tôn, nghiêm túc hỏi:
"Thưa hiệu trưởng Tôn, đối với học sinh đạt 90 điểm thể chất "thiên kiêu", Hoàng Thành có chính sách hỗ trợ và thưởng khích lệ không?"
Hiệu trưởng Tôn không chút do dự, đáp ngay:
"Có! Nếu học sinh đỗ vào Học viện Quân sự Trung Đô, sẽ được thưởng 100.000 tệ. Nếu thi đậu với thân phận "thiên kiêu" 90 điểm thể chất trở lên, thành phố sẽ thưởng thêm 100.000 tệ nữa!"
Lê Dạng: "..."
Rõ ràng câu này nói thẳng cho cô nghe, mà kỳ lạ là cô lại rất thích nghe.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Trần Tường Vinh tiếp lời:
"Tỉnh Đông Hóa chúng ta luôn coi trọng nhân tài. Vì vậy, nếu học sinh đạt 90 điểm thể chất ngay từ đầu, rồi vượt qua bài kiểm tra thực chiến, tỉnh sẽ thưởng thêm 300.000 tệ!"
Lê Dạng: "..."
Tổng cộng... 500.000 tệ?!
Lê Dạng: "!"
Dù vậy, cô không để mình bị tiền bạc làm mờ lý trí, mà nhanh chóng cân nhắc lợi và hại.
Từ lời nói của hiệu trưởng Tôn lúc nãy, cô cũng hiểu ra rằng màn hình kiểm tra đã hiển thị 90 điểm một lần. Nghĩa là thể chất thật sự của cô bị lộ rồi, nếu không, họ đã không sốt sắng như vậy.
Trong tình huống bị lộ, nếu cô cố tình che giấu, chỉ e sẽ phản tác dụng.
Hơn nữa, 90 điểm thể chất tuy là hiếm ở tỉnh Đông Hóa, nhưng trên toàn Hoa Hạ vẫn có không ít người đạt được, nên chắc chắn không đến mức bị bắt đi nghiên cứu.
Về phần việc phô trương quá mức có thể dẫn đến ganh ghét, hãm hại...
88 điểm và 90 điểm cũng không khác nhau là bao.
Mà cô lại nghèo thế này, hà cớ gì lại từ chối tiền chứ?!
Giữa ánh mắt của hàng trăm người, Lê Dạng bắt đầu lần kiểm tra thứ hai.
Kỳ lạ là, người ít căng thẳng nhất lại chính là cô, trong khi tất cả những người khác đều nín thở chờ đợi.
Đặc biệt là Trần Tường Vinh và hiệu trưởng Tôn, cả hai siết chặt nắm tay, mắt không rời khỏi màn hình kiểm tra dù chỉ một giây.
"89, 88, 89, 88, 90, 90, 90..."
Những con số 90 điểm liên tục xuất hiện trên màn hình, khiến giáo viên kiểm tra tay run lên, suýt chút nữa làm rơi bút ghi chép.
Hiệu trưởng Tôn không nhịn được mà lau mồ hôi trán, nhẹ giọng nói:
"Rất ổn định."
Trần Tường Vinh cũng thở phào một hơi, từ tận đáy lòng cảm thán:
"Ngọc sáng giữa chốn nghèo hèn!"
Tình huống như của Lê Dạng không phải hiếm gặp.
Mỗi năm trong kỳ thi quân sự, luôn có vài thiên kiêu từ những gia đình nghèo khó xuất hiện.
Những năm trước, tỉnh Đông Hóa chỉ có thể nhìn các tỉnh khác mà ao ước.
Nhưng năm nay, vận may cuối cùng cũng đã đến!
Kết quả lần hai chính thức được công bố.
"Tên: Lê Dạng. Số hiệu: 20241224001. Chỉ số thể chất lần này: 90 điểm."
90 điểm! (⊙o⊙)
Tất cả ánh mắt đều tập trung về phía Lê Dạng.
Hiệu trưởng Tôn và Trần Tường Vinh cười tươi rạng rỡ, liên tục vỗ tay tán thưởng:
"Tốt! Rất tốt!"
Nhưng nếu phải nói ai là người đơ cả người nhất, thì chắc chắn chính là Vu Hồng Nguyên đang đứng ngay phía sau cô.
Cậu ta há miệng, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình:
"Ơ… Cái này…"
Tình huống này… hình như không đúng lắm?
Nhân vật chính… sao lại đổi người rồi?!
(Vu Hồng Nguyên: Chị Lê, sao chị không nói sớm chứ! Chẳng phải chỉ có 400 nghìn thôi sao, tôi đưa chị 800 nghìn, chị trả lại danh tiếng cho tôi được không, hu hu hu.)
***
Tin tức về tổng kiểm tra quân sự của Trường Số 1 Hoàng Thành nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Trên mạng xuất hiện vô số bài đăng, thậm chí có học sinh lén mang điện thoại vào, quay lại toàn bộ quá trình kiểm tra.
Học sinh từ các trường khác cũng đổ xô vào xem, bàn tán xôn xao:
"Người này là ai vậy? Không giống Phương Sở Vân."
"Phương Sở Vân chỉ đạt có 85 điểm thôi!"
"Đợi đã, các cậu ở Trường Số 1 dạo này hống hách thế à? 85 điểm mà còn gọi là "chỉ" sao?"
"Chứ sao! Cô gái này tên là Lê Dạng, thể chất của cô ấy đạt tận 90 điểm đấy!"
"!!!"
Bên dưới bài đăng toàn là dấu chấm than và hàng loạt biểu cảm ngỡ ngàng.
Có người thì thầm hỏi:
"Thế còn Vu Hồng Nguyên thì sao? Cậu ta được bao nhiêu điểm?"
"Ờm... Không để ý lắm, chắc trên 83 điểm rồi nhỉ?"
Nhưng bình luận này nhanh chóng bị nhấn chìm.
Lúc này, ai còn quan tâm đến con số 8 mấy nữa chứ?
Trong mắt tất cả mọi người, chỉ còn duy nhất con số 90 gây chấn động kia.
"Lê Dạng? Chưa từng nghe đến cái tên này. Sao cô ấy có thể đạt điểm cao đến vậy?"
"Tôi nghe nói trước kia cô ấy trông rất bình thường, không có gì nổi bật. Nhưng sau khi nghỉ học nửa năm, lúc quay lại đã hoàn toàn thay đổi!"
"Đây đâu phải nghỉ học, rõ ràng là đi huấn luyện đặc biệt!"
Nếu hiệu trưởng Tôn muốn thăng tiến, thì Trần Tường Vinh cũng vậy!
Không chần chừ, ông ta quay sang hiệu trưởng Tôn, nghiêm túc hỏi:
"Thưa hiệu trưởng Tôn, đối với học sinh đạt 90 điểm thể chất "thiên kiêu", Hoàng Thành có chính sách hỗ trợ và thưởng khích lệ không?"
Hiệu trưởng Tôn không chút do dự, đáp ngay:
"Có! Nếu học sinh đỗ vào Học viện Quân sự Trung Đô, sẽ được thưởng 100.000 tệ. Nếu thi đậu với thân phận "thiên kiêu" 90 điểm thể chất trở lên, thành phố sẽ thưởng thêm 100.000 tệ nữa!"
Lê Dạng: "..."
Rõ ràng câu này nói thẳng cho cô nghe, mà kỳ lạ là cô lại rất thích nghe.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Trần Tường Vinh tiếp lời:
"Tỉnh Đông Hóa chúng ta luôn coi trọng nhân tài. Vì vậy, nếu học sinh đạt 90 điểm thể chất ngay từ đầu, rồi vượt qua bài kiểm tra thực chiến, tỉnh sẽ thưởng thêm 300.000 tệ!"
Tổng cộng... 500.000 tệ?!
Lê Dạng: "!"
Dù vậy, cô không để mình bị tiền bạc làm mờ lý trí, mà nhanh chóng cân nhắc lợi và hại.
Từ lời nói của hiệu trưởng Tôn lúc nãy, cô cũng hiểu ra rằng màn hình kiểm tra đã hiển thị 90 điểm một lần. Nghĩa là thể chất thật sự của cô bị lộ rồi, nếu không, họ đã không sốt sắng như vậy.
Trong tình huống bị lộ, nếu cô cố tình che giấu, chỉ e sẽ phản tác dụng.
Hơn nữa, 90 điểm thể chất tuy là hiếm ở tỉnh Đông Hóa, nhưng trên toàn Hoa Hạ vẫn có không ít người đạt được, nên chắc chắn không đến mức bị bắt đi nghiên cứu.
Về phần việc phô trương quá mức có thể dẫn đến ganh ghét, hãm hại...
88 điểm và 90 điểm cũng không khác nhau là bao.
Mà cô lại nghèo thế này, hà cớ gì lại từ chối tiền chứ?!
Giữa ánh mắt của hàng trăm người, Lê Dạng bắt đầu lần kiểm tra thứ hai.
Đặc biệt là Trần Tường Vinh và hiệu trưởng Tôn, cả hai siết chặt nắm tay, mắt không rời khỏi màn hình kiểm tra dù chỉ một giây.
"89, 88, 89, 88, 90, 90, 90..."
Những con số 90 điểm liên tục xuất hiện trên màn hình, khiến giáo viên kiểm tra tay run lên, suýt chút nữa làm rơi bút ghi chép.
Hiệu trưởng Tôn không nhịn được mà lau mồ hôi trán, nhẹ giọng nói:
"Rất ổn định."
Trần Tường Vinh cũng thở phào một hơi, từ tận đáy lòng cảm thán:
"Ngọc sáng giữa chốn nghèo hèn!"
Tình huống như của Lê Dạng không phải hiếm gặp.
Mỗi năm trong kỳ thi quân sự, luôn có vài thiên kiêu từ những gia đình nghèo khó xuất hiện.
Những năm trước, tỉnh Đông Hóa chỉ có thể nhìn các tỉnh khác mà ao ước.
Kết quả lần hai chính thức được công bố.
"Tên: Lê Dạng. Số hiệu: 20241224001. Chỉ số thể chất lần này: 90 điểm."
90 điểm! (⊙o⊙)
Tất cả ánh mắt đều tập trung về phía Lê Dạng.
Hiệu trưởng Tôn và Trần Tường Vinh cười tươi rạng rỡ, liên tục vỗ tay tán thưởng:
"Tốt! Rất tốt!"
Nhưng nếu phải nói ai là người đơ cả người nhất, thì chắc chắn chính là Vu Hồng Nguyên đang đứng ngay phía sau cô.
Cậu ta há miệng, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình:
"Ơ… Cái này…"
Tình huống này… hình như không đúng lắm?
Nhân vật chính… sao lại đổi người rồi?!
(Vu Hồng Nguyên: Chị Lê, sao chị không nói sớm chứ! Chẳng phải chỉ có 400 nghìn thôi sao, tôi đưa chị 800 nghìn, chị trả lại danh tiếng cho tôi được không, hu hu hu.)
***
Tin tức về tổng kiểm tra quân sự của Trường Số 1 Hoàng Thành nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Trên mạng xuất hiện vô số bài đăng, thậm chí có học sinh lén mang điện thoại vào, quay lại toàn bộ quá trình kiểm tra.
Học sinh từ các trường khác cũng đổ xô vào xem, bàn tán xôn xao:
"Người này là ai vậy? Không giống Phương Sở Vân."
"Phương Sở Vân chỉ đạt có 85 điểm thôi!"
"Đợi đã, các cậu ở Trường Số 1 dạo này hống hách thế à? 85 điểm mà còn gọi là "chỉ" sao?"
"Chứ sao! Cô gái này tên là Lê Dạng, thể chất của cô ấy đạt tận 90 điểm đấy!"
"!!!"
Bên dưới bài đăng toàn là dấu chấm than và hàng loạt biểu cảm ngỡ ngàng.
Có người thì thầm hỏi:
"Thế còn Vu Hồng Nguyên thì sao? Cậu ta được bao nhiêu điểm?"
"Ờm... Không để ý lắm, chắc trên 83 điểm rồi nhỉ?"
Nhưng bình luận này nhanh chóng bị nhấn chìm.
Lúc này, ai còn quan tâm đến con số 8 mấy nữa chứ?
Trong mắt tất cả mọi người, chỉ còn duy nhất con số 90 gây chấn động kia.
"Lê Dạng? Chưa từng nghe đến cái tên này. Sao cô ấy có thể đạt điểm cao đến vậy?"
"Tôi nghe nói trước kia cô ấy trông rất bình thường, không có gì nổi bật. Nhưng sau khi nghỉ học nửa năm, lúc quay lại đã hoàn toàn thay đổi!"
"Đây đâu phải nghỉ học, rõ ràng là đi huấn luyện đặc biệt!"
2
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
