Chương 13
Chạy ?.
" mày sủa cái đéo gì." Cường Sẹo giận dữ gầm hét.
Trần Vũ đưa ngón út lên khoáy lỗ tai sau đó nhếch mép cười." Tao nói mày nghe không hiểu à, đúng rồi với việc tụi mày làm thì súc sinh cũng không bằng thì làm sao hiểu được tiếng người."
Sắc mặt của Cường Sẹo âm trầm đến cực điểm, nhưng mà tức giận thì tức giận hắn không ngu ngốc đến mức lao đến tấn công Trần Vũ, hắn thấy cậu cũng có năng lực kỳ lạ giống như mình.
Sơ xảy một chút đó chính là vạn kiếp bất phục, Cường Sẹo hít một hơi thật sâu ổn định tâm tình nói." Tao không biết mày đang nói gì, nhưng mà tao thấy mày cũng có năng lực kỳ lạ giống như tao vậy." Nói xong hắn đưa cánh tay phải lên, cánh tay bắt đầu đổi màu thành màu trắng xám của đá.
" Đúng không tao cũng có năng lực đặc biệt, tao với mày giống như nhau, vì sao không hợp tác với nhau tạo ra một mảnh giang sơn của bản thân, thời thế đã thay đổi rồi. Thế nào đi cùng tao ba tên kia tùy ý mày xử lý." Hắn vừa nói vừa thói lui dần về phía cánh cửa.
Trần Vũ cười lạnh mấy động tác nhỏ bé của Cường Sẹo làm sao tránh khỏi ánh mắt của cậu.
" Phốc Ha ha ha ha ha, mày kể chuyện cười rất hay khiến tao cười ra nước mắt luôn thấy không, với cái dị năng rác rưởi đó lại muốn xây dựng giang sơn, thật khiến tao cười chết đi được." Trần Vũ cười to vang vọng khắp siêu thị, sau đó chỉ chỉ vào con mắt có dính một chút nước mắt của mình.
Cường Sẹo thấy vậy bắt đầu cảnh giác lùi về phía cửa, hắn định dùng sức của mình lao ra khỏi đây, hắn có dị năng nhưng mà thứ này vừa mới xuất hiện gần đây, sau khi lỡ ăn phải viên đá kỳ lạ trong đầu của thây ma. Vì vậy hắn chưa hoàn toàn rõ được sức mạnh của bản thân, khi nhìn thấy Trần Vũ dễ dàng hạ đám đàn em của mình việc mà hắn khá là tốn sức mới làm được, còn nước còn tát Cường Sẹo hắn muốn tìm cơ hội bỏ chạy, sau này hiểu được sức mạnh của mình hắn sẽ tìm lại hai kẻ này trả thù.
" Hai đứa mày, tao nhớ rõ mặt của bọn mày sau này tao sẽ quay lại đòi lại món thù này." Cường Sẹo nghiến răng nghiến lợi nói với giọng âm trầm, sau đó hắn dùng cánh tay hoá đá của mình đấm vào cánh cửa, cửa kéo dài bốn mét, cao năm mét của siêu thị bị một lực lớn tác động, biến dạng sau đó phá ra một lổ thủng lớn.
Cường Sẹo sau khi mở đường, hắn lao nhanh ra khỏi siêu thị, Giang Linh thấy hắn ta chạy đi gấp gáp hỏi Trần Vũ.
" Vũ anh cứ để hắn đi như vậy sao, nếu như sau này hắn quay lại tìm chúng ta phiền phức thì phải làm sao."
" Yên tâm anh không phải người cho kẻ địch của mình có thời gian trở nên lớn mạnh." Nhưng Cường Sẹo có lớn mạnh hơn nữa cũng chỉ có thể trở thành một dị năng cấp C mà thôi, trong mắt cậu cấp C cũng chỉ là sâu kiến. Nhưng mà ai biết được hắn có thể đạt được cơ duyên gì đó sau đó trở lại gây phiền phức cho bản thân cùng với người mà cậu yêu quí, cho nên diệt cỏ tận gốc là châm ngôn của Trần Vũ khi đối với địch nhân.
Vù vù vù, ba thanh phi đao bên hông cậu lao ra bay về phía Cường Sẹo, bên ngoài khi Cường Sẹo thành công lao ra khỏi siêu thị hắn một mạch chạy đi không thèm nhìn phía sau một cái, gương mặt của hắn bây giờ có chút vặn vẹo do tức giận.
" Đ-t mẹ đôi cẩu nam nữ, đợi bố mày trở lại xé xác chúng mày ra, tao sẽ đ- con đĩ đó đến chết trước mặt thằng chó đó ha ha ha." Hắn vừa cười vừa nói hai chân dùng sức chạy đi, nhưng mà Cường Sẹo lúc này nghe được ba tiếng xé gió lao về phía mình.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy được ba thanh phi đao sắc bén lao về phía mình, da đầu hắn tê dại không kịp né tránh, hắn đưa cánh tay phải lên đỡ, dù sao dị năng của hắn sau khi cường hóa thì đã cứng như đá, hắn cười lạnh định đỡ ba thanh phi đao này dễ dàng, sau đó đoạt đi ba thanh phi đao này luôn.
Bất quá, phốc phốc phốc âm thanh thứ gì đó bị cắt đứt vang lên, ba thanh phi đao lao đến tấn công Cường Sẹo, hai thanh nhắm đến hai chân dưới, một đao còn lại nhắm thẳng vào cánh tay phát động dị năng của Cường Sẹo.
Hai chân dưới của hắn bị hai thanh phi đao đâm qua, lực lượng quá lớn khiến hai chân đứt lìa, bên trên cánh tay cũng bị đâm ra một lỗ máu lớn.
" Ahhhh tay tao chân tao." Cường Sẹo mất hai chân té nhào xuống đất, kêu la thảm thiết máu từ vếch thương tràn ra phủ đỏ mặt đường.
Những thây ma từ xa thấy vậy lao đến muốn ăn sống tên Cường này, Trần Vũ bước đến giết hết thây ma sau đó từ phía trên nhìn xuống Cường Sẹo đang hấp hối.
Nhìn thấy cậu đi đến hắn rung lên, nhưng mà khát vọng muốn sống khiến hắn mở miệng cầu xin." Cứu tao, tao chưa muốn chết chú của tao là thị trưởng đấy, tao có thể nói cho chú tao cho mày tiền bao nhiêu cũng được, mày chỉ cần cứu tao mà thôi."
" A tao chả hiểu mày tự tin rằng tiền có thể tự cứu mình, không phải vừa rồi còn nói là thế giới thay đổi sao." Trần Vũ dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn tên khốn hấp hối dưới chân này.
" Mày không cứu tao, chú tao sẽ không tha cho mày đâu thằng chó." Cường Sẹo vừa đau vừa mất máu, sắc mặt trắng bệch gầm thét.
" Được a để tao cứu mày." Trần Vũ nhàn nhạt nói.
Nghe vậy Cường Sẹo mừng rỡ nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cậu, cảm thấy bất an trong lòng." Mày....mày định làm gì."
Trần Vũ Không nói một câu, đưa tay ra dùng băng đóng băng hai chân và cánh tay bị xiên thủng của hắn. Nhưng khi cậu định đem hắn trở lại, Trần Vũ trầm tư một lúc sau đó nhấc chân lên đạp nát cánh tay phải bị đóng băng của Cường Sẹo.
" Ahhhhh thằng chó, ahhh tay tao ahh, tao sẽ đéo bao giờ tha cho mày." Trên mặt Cường Sẹo nước mắt nước mũi tràn ra nhầy nhụa, bên dưới háng chảy ra một chất lỏng màu vàng, Trần Vũ mới đóng băng một nửa cánh tay mà thôi, cho nên cảm giác bị giẫm nát thì cũng chả dễ chịu gì.
Nhưng những gì đám súc vật này làm thì nhiêu đó trả giá vẫn chưa đủ, Trần Vũ nắm đầu Cường Sẹo sau đó lôi hắn như một cái bao rác đi về phía siêu thị.
Tặng cho tác một tim và cho tác một bình luận đáng giá, khi nhìn thấy thì tác sẽ có thêm động lực viết tiếp.
Kết chương.
36
4
5 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
