TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 41
Chương 41

EDIT: HẠ

Minh Dụ nổi rồi, bản thân cậu còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng, nhưng Triệu Duệ thì lại thấm thía hơn ai hết.

“Mấy ngày nay quà gửi đến công ty càng lúc càng nhiều, lượng fans trên trang web chính thức và weibo của cậu cũng không ngừng tăng lên!” Triệu Duệ vừa lật xem iPad vừa cảm thán nói: “Minh Dụ, cậu đúng là nói nổi là nổi ngay! Về sau trước khi ra ngoài nhớ phải đeo khẩu trang và kính râm, đừng tự rước thêm rắc rối vào người!”

Nghe vậy, Minh Dụ đặt quyển tạp chí trong tay xuống, dở khóc dở cười quay đầu nhìn về phía người đại diện nhà mình: “Anh Triệu, anh xem có lần nào em ra ngoài đường mà không đeo khẩu trang không? Ở Đế Đô hiện tại, không đeo khẩu trang thì thật sự sống không nổi đâu.”

Minh Dụ vừa dứt lời, người phụ nữ đang sắp xếp tài liệu ở bên cạnh liền bật cười tiếp lời: “Vậy thì Minh Dụ cậu phải chú ý hơn nữa đấy, tôi nhớ cậu có bệnh viêm mũi dị ứng nhẹ, mỗi ngày nhớ phải xịt thuốc. Thời tiết sương mù như thế này là dễ bị viêm mũi nhất, cậu phải cẩn thận vào.”

“Vâng, chị La.”

Người vừa nói chuyện chính là La Như, trợ lý công ty mới phân cho Minh Dụ vào hay ngày trước, dù chỉ mang danh trợ lý, nhưng ngay từ ngày đầu tiên xuất hiện, cô ấy đã khiến Triệu Duệ phải nể phục bởi phong thái thấu đáo, lời ăn tiếng nói vô cùng điềm tĩnh và lý trí, cũng bởi vì điều này, cô đã nhanh chóng được tham gia vào việc sắp xếp lịch trình cho Minh Dụ.

La Như là một người phụ nữ tóc dài buộc đuôi ngựa, đeo một cặp kính gọng bạc, lúc nào cũng diện những bộ đồ công sở truyền thống, hoàn toàn không giống một người đại diện hay trợ lý trong một công ty người mẫu —— Nếu nhìn vào người luôn ăn mặc tùy tiện như Triệu Duệ, cô thậm chí còn giống một tinh anh xã hội chuyên làm việc văn phòng sáng đi chiều về hơn.

Lúc này cô đang sắp xếp một số lời mời hợp tác của Minh Dụ, một số trong đó là do công ty phân bổ xuống, một số khác là do các bên muốn hợp tác trực tiếp gửi đến. Kể từ khi Minh Dụ bắt đầu có một chút danh tiếng, công ty không chỉ tăng cấp bậc của cậu lên một tầng, coi cậu thành người mẫu tuyến hai để bồi dưỡng, ngay cả một số tạp chí thời trang hoặc là tiết mục giải trí cũng bắt đầu vươn cành ô liu với cậu.

Nhưng dù sao hiện tại Minh Dụ vẫn đang trong giai đoạn mới nổi, cho nên chất lượng của những lời mời hợp tác này không quá đồng đều, vẫn cần Triệu Duệ và La Như sàng lọc cẩn thận. Vì thế sau một buổi chiều chọn lựa tỉ mỉ, Triệu Duệ đã cầm hai tập tài liệu tới, có hơi do dự nói với Minh Dụ: “Mặc dù nhận một vai phụ trong phim có thể giúp cậu nhanh chóng bước chân vào giới giải trí, nhưng tiết mục talkshow này cũng không tệ, đúng là khó chọn thật.”

Giới thời trang và giới giải trí thoạt nhìn có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng trên thực tế, hai giới này lại có vô số mối quan hệ chồng chéo.

Không nhìn đâu xa, chỉ cần nhìn vào Ngô Vu Chân, sau khi nhận vai một cảnh sát nhỏ trong bộ phim điện ảnh nào đó, đầu tiên hắn đã có thêm một biệt danh gọi là “Ngô Sir”, sau đó còn thu hút một lượng lớn người hâm mộ vốn rất ít khi chú ý tới giới thời trang.

Nhưng trong tình huống bình thường, hầu hết người mới trong hai giới này đều hiếm khi lựa chọn lấn sân, dù sao thì để đi được cả hai con đường cùng lúc sẽ cần tiêu tốn rất nhiều tâm sức, thậm chí còn đòi hỏi cao cả về thiên phú. Dù là siêu mẫu cũng chưa chắc sở hữu kỹ năng diễn xuất điêu luyện, còn ảnh đế thì cũng chưa chắc có thể làm chủ được thần thái khi sải bước trên sàn diễn.

Đúng là Ngô Vu Chân đã thành công, nhưng từ sau bộ phim kia, hắn không còn nhận thêm bất kỳ lời mời đóng phim truyền hình hay phim điện ảnh nào, mà chỉ chuyên tâm phát triển trong giới thời trang như trước. Còn Minh Dụ hiện tại, so với Ngô Vu Chân khi ấy, danh tiếng vẫn còn thấp hơn một bậc, hiện tại nếu vội vã bước chân vào giới giải trí thì rủi ro phải đối mặt sẽ không hề nhỏ.

Nghe Triệu Duệ nói vậy, Minh Dụ trầm tư suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh Triệu, vai diễn đó là nhân vật kiểu gì?”

La Như lập tức bổ sung nói: “Đây là một bộ phim trinh thám kinh dị, một nhóm thanh niên rảnh rỗi không có việc gì liền chơi trò triệu hoán bút tiên, sau đó cả nhóm lần lượt chết đi, chỉ còn lại một mình nữ chính còn sống.” Nói đến đây, cô dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Bên sản xuất mời cậu vào vai nhân vật giáo thảo bị gϊếŧ đầu tiên, đây là một bộ phim điện ảnh kinh phí thấp, hình tượng của cậu khá ổn, gần đây lại đang trên đà nổi tiếng, đồng thời thù lao đóng phim chắc chắn cũng sẽ không cao, cho nên bọn họ mới lựa chọn cậu vào vai diễn này.”

Nghe thế, Minh Dụ không nhịn được bật cười, cậu nhấc tay hỏi: “Em có thể biết đây là phần 《 Bút Tiên 》thứ mấy không?”

Minh Dụ trực tiếp nói thẳng tên phim khiến cả La Như và Triệu Duệ đều hơi sửng sốt, tiếp theo đó Triệu Duệ trả lời: “Đây là phần thứ năm rồi. Vị đạo diễn này đã từng làm đạo diễn cho bốn phần 《 Bút Tiên 》, phần đầu tiên có doanh thu phòng vé cực tốt, nhưng các phần sau thì lại tuột dốc dần dần.”

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đây chẳng qua chỉ là một loạt phim nối tiếp nhau, suy nghĩ của vị đạo diễn kia chắc hẳn là như thế này:

Phần đầu tiên: “Quay một bộ phim chưa ai từng làm đi”, “Bút tiên thì thế nào?”

Bộ thứ hai: “Oa, doanh thu phần một cao quá nha! Chúng ta quay bộ thứ hai thôi!”

Bộ thứ ba: “Tuy doanh thu phòng vé có giảm đi chút, nhưng mình cũng quen tay rồi, tiếp tục làm thôi!”

Bộ thứ tư: “… Thôi thì cứ quay tiếp bộ nữa!”

Bộ thứ năm: “Không được, lần này mình phải đột phá! Hay là mời toàn trai xinh gái đẹp vào cho dễ câu khách nhỉ?!”



Cho dù đã đổi sang một thế giới khác, nhưng phim kinh dị trinh thám của Hoa Hạ vẫn chẳng thay đổi chút nào, điều này khiến Minh Dụ không khỏi than trời. Cậu vốn là một người rất đam mê thể loại này, nhưng đời trước phim kinh dị của Nhật Bản và Hàn Quốc tuy rất đáng sợ nhưng lại không đủ máu me kí©h thí©ɧ; còn phim kinh dị Phương Tây thì tuy rất máu me nhưng lại thiếu đi sự bí ẩn và hồi hộp.

Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, đời trước Minh Dụ từng có cơ hội góp mặt trong một bộ phim, hơn nữa còn là một vai phụ khá quan trọng.

Không ai là hoàn hảo cả, cho dù khi ấy Minh Dụ đã trở thành một siêu mẫu đỉnh cấp độc nhất vô nhị của Hoa Hạ, nhưng diễn xuất của cậu thì… Chậc chậc, đúng là khiến người ta không dám gật bừa, bộ phim đó đã khiến Minh Dụ bị chế nhạo suốt một thời gian dài, cũng vì lý do này, Minh Dụ càng kiên định với quyết tâm: “Nếu sau này đóng phim, cậu nhất định chỉ được làm một bình hoa, tuyệt đối sẽ không đi theo con đường diễn xuất bằng thực lực.”

Mà bây giờ…

“Anh Triệu, em nghĩ tham gia talkshow cũng không tồi.” Minh Dụ mỉm cười ngước lên nhìn người đại diện và trợ lý của mình, giải thích nói: “Loạt phim này chỉ đang tiêu hao lượng danh tiếng vốn ít ỏi của em thôi, được không bù nổi mất, mà ngược lại, chương trình talkshow này lại có thể cho em nhiều danh tiếng hơn.”

Triệu Duệ gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng cậu thật sự không muốn nhận một vai khách mời nhỏ trong phim để bùng nổ danh tiếng hả?"

Minh Dụ kiên quyết lắc đầu: “Hiện tại em vẫn đang trong giai đoạn bắt đầu, không cần thiết phải nhảy sang lĩnh vực khác. Chị La, chị thấy có đúng không?”

5

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.