0 chữ
Chương 40
Chương 40
EDIT: HẠ
Rời khỏi studio của Bùi Phong, Minh Dụ nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời thu xanh thẳm cao vợi, khóe môi cậu hơi nhếch lên: Cho dù cái chết của cậu ấy không phải do anh trực tiếp gây ra, nhưng suốt ba năm qua, tổn thương do anh mang đến cho cậu ấy lại chưa bao giờ ngừng lại. Thế nào mới được xem là trả thù thật sự? Đó chính là để anh cũng phải nếm trải cảm giác tuyệt vọng và đau đớn ấy một lần!
“Tiểu Dụ… Biểu cảm của cậu có hơi quái quái nha?”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Triệu Duệ, Minh Dụ hơi sửng sốt, sau đó cậu theo bản năng quay đầu hỏi: “Gì cơ?”
Triệu Duệ vô thức rụt cổ lại, hắn xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình, xấu hổ nói: “Lúc nãy khi cậu nhìn lên bầu trời, còn cười nữa… Khụ, tôi cảm thấy cực kỳ quái dị. Có phải gần đây cậu chịu áp lực lớn quá, cho nên bị suy nhược thần kinh rồi? Như vậy là không được, nếu không chiều mai chúng ta trực tiếp đến bệnh viện kiểm tra tổng quát đi, cậu đừng để bản thân mình mệt chết!”
“…” Sau một thoáng im lặng, Minh Dụ không nhịn được lên tiếng: “Anh Triệu, đó là nụ cười tự tin của em.”
Triệu Duệ lập tức bày ra vẻ mặt “Cậu đùa tôi hả, tưởng tôi là đứa nhỏ chưa từng đọc sách đúng không”, hắn liên tục xua tay: “Thôi đi, vừa rồi rõ ràng cậu đang cười theo kiểu ‘ông đây có thể đánh chết mày trong một giây’! Tôi cũng bị cậu dọa cho chết khϊếp rồi đây này!”
Minh Dụ: “…”
Nụ cười đã từng khiến hàng vạn thiếu nữ mê mẩn ở đời trước thế mà lại bị anh giải thích thành như vậy!
Tin hay không chỉ cần một giây là tôi có thể nghiền anh ra bã!
May mà Minh Dụ chưa ấu trĩ đến mức trực tiếp nện cho người đại diện nhà mình một cú, thế nên Triệu Duệ đáng thương còn chưa biết, may mắn người mẫu nhỏ nhà hắn có tính tình không tệ, nếu lúc này người đang đối mặt với hắn là tên đàn ông độc miệng nào đó, có lẽ Triệu Duệ đã bị cái miệng độc của anh châm chọc đến mức chỉ muốn tìm một kẽ nứt dưới đất để chui vào rồi!
Mà hiện tại, người đàn ông độc miệng kia đang làm gì?
“Tôi vừa mới nghe nói, cậu thế mà lại đổi hợp đồng của Minh Dụ lên thành tuyến hai rồi hả! Cậu tinh mắt thật nha Tịch Trạch, ai có thể ngờ được thằng nhóc này có thể vọt lên nhanh như vậy chỉ trong vài ngày chứ. Theo tôi, với tốc độ này của cậu ấy, e là chưa đầy một năm, cậu ấy chắc chắn sẽ có thể bứt phá!”
Hoàng hôn chậm rãi chìm vào Tây Sơn, vệt sáng cuối cùng xuyên qua những tầng mây dày đặc, chiếu rọi cả bầu trời Đế Đô, khiến toà nhà Muse cao ngất trong tầng mây trở nên tỏa sáng rực rỡ. Mà trong một văn phòng trên tầng cao nhất, một người đàn ông đang vừa nghe điện thoại vừa nhàn nhã nghịch chậu cây cảnh trên kệ kính trong suốt.
Dưới bàn tay độc ác của người đàn ông, mảnh lá xanh đáng thương đang dần ủ rũ cụp xuống, để lộ một cành lá khẳng khiu.
“Tôi chỉ tiện tay sửa một chút thôi, anh suy nghĩ nhiều rồi, Thẩm Tường.”
Nghe vậy, giám đốc bộ phận xã giao Thẩm Tường lập tức lộ ra nụ cười khinh thường: “Nếu tôi tin cậu thì chỉ số thông minh của tôi chắc phải ngang với tên Triệu Duệ kia mất. Đứa nhỏ Minh Dụ kia rơi vào tay Triệu Duệ cũng không biết là may hay rủi, hay là để tôi đổi cho cậu ta một người đại diện khác nhé?”
Nghe thấy lời này, động tác tay của Tịch Trạch đột nhiên khựng lại, trầm tư một lát sau, anh mới thấp giọng nói: “Không cần đổi người đại diện, Triệu Duệ có trực giác khá nhạy bén, mối quan hệ nhân mạch cũng tạm ổn.”
“Được rồi, dù sao có A Vi ở đó, cho dù chỉ số thông minh của tên Triệu Duệ kia có offline thì người mẫu nhỏ của cậu ta cũng không phải chịu khổ đâu.”
“Anh cứ sắp xếp cho cậu ấy một trợ lý đi.” Dừng một chút, con ngươi sâu thẳm của Tịch Trạch thoáng xẹt qua một tia sáng âm u: “Sắp xếp La Như cho cậu ấy.”
Nghe xong câu này, Thẩm Tường kinh ngạc đến mức bật dậy, dùng vẻ mặt không thể tin nổi mà nói: “Lão đại, cậu không uống lộn thuốc chứ? Đó là La Như đó! Cô ấy có rất nhiều thủ đoạn, cũng là người đại diện thực tập có biểu hiện ưu tú nhất, cậu để cô ấy đi làm trợ lý cho một người mẫu tuyến ba… được rồi, vừa mới lên tuyến hai, cậu không thấy bất cập hả? Cho dù cậu có là người theo chủ nghĩa vẻ ngoài thì cậu cũng đừng điên cuồng như thế chứ. Minh Dụ kia cũng không phải Muse của cậu, sao phải đối xử với cậu ta tốt như vậy?!”
*Muse: Nghĩa là nàng thơ, là nguồn cảm hứng sáng tác trong các tư liệu thơ, nhạc, tri thức và nghệ thuật.
Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, khi ánh sáng cuối cùng hoàn toàn chìm vào đường chân trời, trên bầu trời chỉ còn những đám mây xanh thẳm đang cố gắng níu giữ dư vị của ánh tà dương.
Người đàn ông tuấn mỹ tao nhã ung dung bước đến bàn làm việc của chính mình rồi ngồi xuống, trong mắt anh lóe lên một tia sáng thâm sâu khó đoán, Tịch Trạch dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi lại: “Ai nói cho anh, cậu ấy không phải Muse của tôi?”
Thẩm Tường: “…”
“Ngoan, ngày mai sắp xếp La Như làm trợ lý cho cậu ấy đi.”
Thẩm Tường: “… Cậu đang lạm dụng tài nguyên công ty để làm việc tư đấy!”
Tịch Trạch nhướng mày: “La Như là tài nguyên hả?”
Thẩm Tường: “@#$@#%##%!!!”
Chuyện đã đến nước này, Thẩm Tường biết có nói gì cũng không thể thay đổi được quyết định của anh, may mà La Như cũng chỉ là một người đại diện thực tập không tệ mà thôi, để cô ấy bắt đầu từ vị trí trợ lý cũng không phải không được. Bởi vậy sau khi nói thêm vài câu, Thẩm Tưởng liền chuẩn bị cúp điện thoại để tiếp tục làm công việc của mình.
Nhưng trước khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Tưởng vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu: “Cậu tìm kiếm Muse nhiều năm như vậy… Thực sự đã tìm thấy rồi sao?”
Nghe vậy, Tịch Trạch hơi ngơ ngẩn, một lúc lâu sau anh mới thở dài nói: “Không thể nói là đã tìm thấy. Tôi chưa thấy biểu hiện của cậu ấy ở trên sàn diễn thời trang, có lẽ khí chất và phong thái của cậu ấy cũng không giống người tôi đang muốn tìm, nhưng cậu ấy lại là người gần với hình mẫu lý tưởng của tôi nhất trong những năm qua.”
Không phải nhà thiết kế nào cũng có thể tìm thấy Muse của chính mình, nhưng bọn họ lại dành ra cả đời để đi tìm được người kia.
Người kia là nguồn cảm hứng của bọn họ, là cái đẹp cao nhất mà bọn họ muốn theo đuổi.
Mà ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Minh Dụ, Tịch Trạch liền có thể nhận định, người này có lẽ chính là Muse của anh. Đây không phải tình yêu, đây chỉ là một loại thưởng thức vượt qua bất kỳ loại cảm xúc thông thường nào. Nhưng tất cả cũng chỉ là “Có lẽ”, cho dù ngoại hình có phù hợp đến đâu, nếu trong lúc trình diễn, người này không thể biểu hiện ra cảm giác và khí chất mà anh yêu cầu, vậy thì người này cũng chỉ là một người thay thế gần với Muse của anh nhất mà thôi.
Nghĩ vậy, Tịch Trạch hơi nheo mắt lại: Có lẽ, anh nên đi xem show trình diễn thời trang mùa này của Bùi Phong.
Rời khỏi studio của Bùi Phong, Minh Dụ nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời thu xanh thẳm cao vợi, khóe môi cậu hơi nhếch lên: Cho dù cái chết của cậu ấy không phải do anh trực tiếp gây ra, nhưng suốt ba năm qua, tổn thương do anh mang đến cho cậu ấy lại chưa bao giờ ngừng lại. Thế nào mới được xem là trả thù thật sự? Đó chính là để anh cũng phải nếm trải cảm giác tuyệt vọng và đau đớn ấy một lần!
“Tiểu Dụ… Biểu cảm của cậu có hơi quái quái nha?”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Triệu Duệ, Minh Dụ hơi sửng sốt, sau đó cậu theo bản năng quay đầu hỏi: “Gì cơ?”
Triệu Duệ vô thức rụt cổ lại, hắn xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình, xấu hổ nói: “Lúc nãy khi cậu nhìn lên bầu trời, còn cười nữa… Khụ, tôi cảm thấy cực kỳ quái dị. Có phải gần đây cậu chịu áp lực lớn quá, cho nên bị suy nhược thần kinh rồi? Như vậy là không được, nếu không chiều mai chúng ta trực tiếp đến bệnh viện kiểm tra tổng quát đi, cậu đừng để bản thân mình mệt chết!”
Triệu Duệ lập tức bày ra vẻ mặt “Cậu đùa tôi hả, tưởng tôi là đứa nhỏ chưa từng đọc sách đúng không”, hắn liên tục xua tay: “Thôi đi, vừa rồi rõ ràng cậu đang cười theo kiểu ‘ông đây có thể đánh chết mày trong một giây’! Tôi cũng bị cậu dọa cho chết khϊếp rồi đây này!”
Minh Dụ: “…”
Nụ cười đã từng khiến hàng vạn thiếu nữ mê mẩn ở đời trước thế mà lại bị anh giải thích thành như vậy!
Tin hay không chỉ cần một giây là tôi có thể nghiền anh ra bã!
May mà Minh Dụ chưa ấu trĩ đến mức trực tiếp nện cho người đại diện nhà mình một cú, thế nên Triệu Duệ đáng thương còn chưa biết, may mắn người mẫu nhỏ nhà hắn có tính tình không tệ, nếu lúc này người đang đối mặt với hắn là tên đàn ông độc miệng nào đó, có lẽ Triệu Duệ đã bị cái miệng độc của anh châm chọc đến mức chỉ muốn tìm một kẽ nứt dưới đất để chui vào rồi!
“Tôi vừa mới nghe nói, cậu thế mà lại đổi hợp đồng của Minh Dụ lên thành tuyến hai rồi hả! Cậu tinh mắt thật nha Tịch Trạch, ai có thể ngờ được thằng nhóc này có thể vọt lên nhanh như vậy chỉ trong vài ngày chứ. Theo tôi, với tốc độ này của cậu ấy, e là chưa đầy một năm, cậu ấy chắc chắn sẽ có thể bứt phá!”
Hoàng hôn chậm rãi chìm vào Tây Sơn, vệt sáng cuối cùng xuyên qua những tầng mây dày đặc, chiếu rọi cả bầu trời Đế Đô, khiến toà nhà Muse cao ngất trong tầng mây trở nên tỏa sáng rực rỡ. Mà trong một văn phòng trên tầng cao nhất, một người đàn ông đang vừa nghe điện thoại vừa nhàn nhã nghịch chậu cây cảnh trên kệ kính trong suốt.
Dưới bàn tay độc ác của người đàn ông, mảnh lá xanh đáng thương đang dần ủ rũ cụp xuống, để lộ một cành lá khẳng khiu.
Nghe vậy, giám đốc bộ phận xã giao Thẩm Tường lập tức lộ ra nụ cười khinh thường: “Nếu tôi tin cậu thì chỉ số thông minh của tôi chắc phải ngang với tên Triệu Duệ kia mất. Đứa nhỏ Minh Dụ kia rơi vào tay Triệu Duệ cũng không biết là may hay rủi, hay là để tôi đổi cho cậu ta một người đại diện khác nhé?”
Nghe thấy lời này, động tác tay của Tịch Trạch đột nhiên khựng lại, trầm tư một lát sau, anh mới thấp giọng nói: “Không cần đổi người đại diện, Triệu Duệ có trực giác khá nhạy bén, mối quan hệ nhân mạch cũng tạm ổn.”
“Được rồi, dù sao có A Vi ở đó, cho dù chỉ số thông minh của tên Triệu Duệ kia có offline thì người mẫu nhỏ của cậu ta cũng không phải chịu khổ đâu.”
“Anh cứ sắp xếp cho cậu ấy một trợ lý đi.” Dừng một chút, con ngươi sâu thẳm của Tịch Trạch thoáng xẹt qua một tia sáng âm u: “Sắp xếp La Như cho cậu ấy.”
Nghe xong câu này, Thẩm Tường kinh ngạc đến mức bật dậy, dùng vẻ mặt không thể tin nổi mà nói: “Lão đại, cậu không uống lộn thuốc chứ? Đó là La Như đó! Cô ấy có rất nhiều thủ đoạn, cũng là người đại diện thực tập có biểu hiện ưu tú nhất, cậu để cô ấy đi làm trợ lý cho một người mẫu tuyến ba… được rồi, vừa mới lên tuyến hai, cậu không thấy bất cập hả? Cho dù cậu có là người theo chủ nghĩa vẻ ngoài thì cậu cũng đừng điên cuồng như thế chứ. Minh Dụ kia cũng không phải Muse của cậu, sao phải đối xử với cậu ta tốt như vậy?!”
*Muse: Nghĩa là nàng thơ, là nguồn cảm hứng sáng tác trong các tư liệu thơ, nhạc, tri thức và nghệ thuật.
Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, khi ánh sáng cuối cùng hoàn toàn chìm vào đường chân trời, trên bầu trời chỉ còn những đám mây xanh thẳm đang cố gắng níu giữ dư vị của ánh tà dương.
Người đàn ông tuấn mỹ tao nhã ung dung bước đến bàn làm việc của chính mình rồi ngồi xuống, trong mắt anh lóe lên một tia sáng thâm sâu khó đoán, Tịch Trạch dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi lại: “Ai nói cho anh, cậu ấy không phải Muse của tôi?”
Thẩm Tường: “…”
“Ngoan, ngày mai sắp xếp La Như làm trợ lý cho cậu ấy đi.”
Thẩm Tường: “… Cậu đang lạm dụng tài nguyên công ty để làm việc tư đấy!”
Tịch Trạch nhướng mày: “La Như là tài nguyên hả?”
Thẩm Tường: “@#$@#%##%!!!”
Chuyện đã đến nước này, Thẩm Tường biết có nói gì cũng không thể thay đổi được quyết định của anh, may mà La Như cũng chỉ là một người đại diện thực tập không tệ mà thôi, để cô ấy bắt đầu từ vị trí trợ lý cũng không phải không được. Bởi vậy sau khi nói thêm vài câu, Thẩm Tưởng liền chuẩn bị cúp điện thoại để tiếp tục làm công việc của mình.
Nhưng trước khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Tưởng vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu: “Cậu tìm kiếm Muse nhiều năm như vậy… Thực sự đã tìm thấy rồi sao?”
Nghe vậy, Tịch Trạch hơi ngơ ngẩn, một lúc lâu sau anh mới thở dài nói: “Không thể nói là đã tìm thấy. Tôi chưa thấy biểu hiện của cậu ấy ở trên sàn diễn thời trang, có lẽ khí chất và phong thái của cậu ấy cũng không giống người tôi đang muốn tìm, nhưng cậu ấy lại là người gần với hình mẫu lý tưởng của tôi nhất trong những năm qua.”
Không phải nhà thiết kế nào cũng có thể tìm thấy Muse của chính mình, nhưng bọn họ lại dành ra cả đời để đi tìm được người kia.
Người kia là nguồn cảm hứng của bọn họ, là cái đẹp cao nhất mà bọn họ muốn theo đuổi.
Mà ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Minh Dụ, Tịch Trạch liền có thể nhận định, người này có lẽ chính là Muse của anh. Đây không phải tình yêu, đây chỉ là một loại thưởng thức vượt qua bất kỳ loại cảm xúc thông thường nào. Nhưng tất cả cũng chỉ là “Có lẽ”, cho dù ngoại hình có phù hợp đến đâu, nếu trong lúc trình diễn, người này không thể biểu hiện ra cảm giác và khí chất mà anh yêu cầu, vậy thì người này cũng chỉ là một người thay thế gần với Muse của anh nhất mà thôi.
Nghĩ vậy, Tịch Trạch hơi nheo mắt lại: Có lẽ, anh nên đi xem show trình diễn thời trang mùa này của Bùi Phong.
8
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
