0 chữ
Chương 16
Chương 16: Đặt may áo cưới
“Năm đó lúc chú ba đẩy hết anh em ra khỏi công ty, một mình hưởng lợi no nê mà không quan tâm sống chết của anh em, ông ta đã nên lường trước có ngày này rồi."
"Chú Cổ!" Lương Trĩ không muốn tranh cãi thêm với anh ta: "Đuổi anh ta đi!"
Lương Ân Trọng lùi một bước, làm bộ tự giác rời đi nhưng không vội đi ngay. Ánh mắt anh ta quét một vòng dinh thự nhà họ Lương, dừng ở chiếc tủ trưng bày cổ vật giờ đã trống rỗng: "Từ trước đã thấy tòa kiến trúc Edward đẹp đẽ thế này mà chú ba lại bài trí tủ cổ kiểu Trung Hoa, thật chẳng ra làm sao. Giờ trống không cũng tốt, vứt đi cho xong, khỏi phí phạm của trời."
"Nhà của tôi, dù có trang trí thành nhà vệ sinh công cộng cũng chẳng đến lượt anh chĩa mồm vào!”
Chuyện đã đến nước này, Lương Trĩ đã có thể xác định được phần lớn bọn đòi nợ kia là do Lương Ân Trọng hoặc nhà bác cả sai đến, mục đích là để chiếm đoạt dinh thự và bộ sưu tập của ba cô.
Lương Ân Trọng cười nhạt một cái, dường như cảm thấy cô có hơi không biết thời thế. Sau đó anh ta quay người rời đi, dáng vẻ ngẩng cao đầu bước những bước dài kia kiêu ngạo đến mức khiến người ta buồn nôn.
Lương Trĩ bực bội vô cùng, khoanh tay ngồi phịch xuống ghế sofa: "Chú Cổ, cái tên Đinh Bảo Tinh đó có điện thoại không? Hỏi anh ta xem đang ở đâu rồi, sao giờ này vẫn chưa tới!"
Chú Cổ vốn luôn chiều chuộng Lương Trĩ, huống chi hiện tại gia đình xảy ra biến cố lớn, áp lực cuộc sống của tất cả mọi người đột nhiên đè nặng lên vai cô gái trẻ này.
Vì vậy ông ấy rất kiên nhẫn: "Tôi ra cổng xem một chút, hẹn là hai giờ rưỡi đến, tôi nghĩ chắc sắp tới rồi."
Chú Cổ gọi một người giúp việc đến dọn dẹp mảnh vỡ bình hoa dưới đất, còn mình thì ra cửa chính. Khoảng năm phút sau, ông ấy vào báo rằng Bảo Tinh đã tới, xe đang đậu ngay cổng.
Lương Trĩ cầm túi xách đi ra cổng lớn.
Không ngờ, chiếc xe đậu bên đường lại chính là chiếc Mercedes thể thao của cô, chỉ có điều toàn bộ ngoại hình đã trở nên rực rỡ hẳn lên.
Lương Trĩ mở cửa xe ngồi vào, chưa kịp nói gì thì Bảo Tinh đã nhiệt tình tranh công: "Tổng giám đốc Lâu đã cho người phun sơn lại, không biết cô Lương có thích màu hồng đào này không?"
Hồi đó chắc là vào năm ngoái, Lương Trĩ lái xe đi dạo, lúc về có nhắc qua một câu rằng đã chán ngấy màu rượu vang này rồi, lúc nào đó nhất định sẽ đem xe đi sơn lại, màu hồng đào không tồi. Khi ấy Lương Đình Chiêu đang xem báo, chen vào bảo màu hồng đào có hơi phô trương. Cô nhếch cằm lên, nói đúng là muốn phô trương đấy.
Bảo Tinh không nghe thấy Lương Trĩ lên tiếng nên quay đầu lại nhìn.
Lúc này Lương Trĩ mới nói: "Làm mới lại vừa dịp để bán được giá cao."
Bảo Tinh: "Cô Lương định bán xe ạ?"
"Anh có ý kiến gì không?"
Bảo Tinh vội nói: "Đây là xe riêng của cô Lương, đương nhiên muốn xử lý thế nào cũng được."
Lần này Bảo Tinh đến là để đón Lương Trĩ đi đặt may áo cưới.
Chiếc xe đi vào khu Dạ Lan Á Đinh, dừng lại trước một ngôi nhà có năm bậc thềm. Từ một cánh cửa nhỏ hẹp khuất lối, đi lên tầng hai là một tiệm may với bảng hiệu viết tay chữ Khải, chỉ phục vụ khách quen. Chủ tiệm là chị Hồng, truyền thống ba đời làm nghề may, chị ấy sử dụng cây kéo điêu luyện như có phép thuật. Thỉnh thoảng Lương Trĩ chán mặc đồ may sẵn ở cửa hàng thì chọn vải rồi nhờ chị Hồng đo đạc may đồ.
Cửa sổ hoa văn bao quanh trong tiệm, máy lạnh chạy êm. Chị Hồng đang dùng máy may, ngẩng đầu nhìn lên cười nói: "Mời ngồi, đợi chị may xong đường viền váy này đã."
Lương Trĩ tự nhiên bước vào tiệm, kéo chiếc ghế mây ngồi xuống, nhìn về phía Bảo Tinh vẫn đứng ngoài cửa ngó nghiêng: "Ở đây không còn chuyện của anh nữa."
Bảo Tinh khom người cười đáp: "Tôi sẽ đợi dưới lầu, nếu cô Lương có việc cứ gọi tôi."
Cửa tiệm khép hờ, trong tiếng máy may rộn ràng, chị Hồng lên tiếng: "Chị đã nghe nói chuyện nhà họ Lương rồi."
Trên bàn có nước thảo quả phơi, Lương Trĩ tự rót cho mình một ly rồi ngả người trên ghế buồn bã nói: "Lũ phóng viên tờ [Báo Chiều Vệ Thành] chẳng có việc gì hay, ngày ngày bịa chuyện giờ em sống khổ sở thế nào."
"Chú Cổ!" Lương Trĩ không muốn tranh cãi thêm với anh ta: "Đuổi anh ta đi!"
Lương Ân Trọng lùi một bước, làm bộ tự giác rời đi nhưng không vội đi ngay. Ánh mắt anh ta quét một vòng dinh thự nhà họ Lương, dừng ở chiếc tủ trưng bày cổ vật giờ đã trống rỗng: "Từ trước đã thấy tòa kiến trúc Edward đẹp đẽ thế này mà chú ba lại bài trí tủ cổ kiểu Trung Hoa, thật chẳng ra làm sao. Giờ trống không cũng tốt, vứt đi cho xong, khỏi phí phạm của trời."
"Nhà của tôi, dù có trang trí thành nhà vệ sinh công cộng cũng chẳng đến lượt anh chĩa mồm vào!”
Chuyện đã đến nước này, Lương Trĩ đã có thể xác định được phần lớn bọn đòi nợ kia là do Lương Ân Trọng hoặc nhà bác cả sai đến, mục đích là để chiếm đoạt dinh thự và bộ sưu tập của ba cô.
Lương Trĩ bực bội vô cùng, khoanh tay ngồi phịch xuống ghế sofa: "Chú Cổ, cái tên Đinh Bảo Tinh đó có điện thoại không? Hỏi anh ta xem đang ở đâu rồi, sao giờ này vẫn chưa tới!"
Chú Cổ vốn luôn chiều chuộng Lương Trĩ, huống chi hiện tại gia đình xảy ra biến cố lớn, áp lực cuộc sống của tất cả mọi người đột nhiên đè nặng lên vai cô gái trẻ này.
Vì vậy ông ấy rất kiên nhẫn: "Tôi ra cổng xem một chút, hẹn là hai giờ rưỡi đến, tôi nghĩ chắc sắp tới rồi."
Chú Cổ gọi một người giúp việc đến dọn dẹp mảnh vỡ bình hoa dưới đất, còn mình thì ra cửa chính. Khoảng năm phút sau, ông ấy vào báo rằng Bảo Tinh đã tới, xe đang đậu ngay cổng.
Không ngờ, chiếc xe đậu bên đường lại chính là chiếc Mercedes thể thao của cô, chỉ có điều toàn bộ ngoại hình đã trở nên rực rỡ hẳn lên.
Lương Trĩ mở cửa xe ngồi vào, chưa kịp nói gì thì Bảo Tinh đã nhiệt tình tranh công: "Tổng giám đốc Lâu đã cho người phun sơn lại, không biết cô Lương có thích màu hồng đào này không?"
Hồi đó chắc là vào năm ngoái, Lương Trĩ lái xe đi dạo, lúc về có nhắc qua một câu rằng đã chán ngấy màu rượu vang này rồi, lúc nào đó nhất định sẽ đem xe đi sơn lại, màu hồng đào không tồi. Khi ấy Lương Đình Chiêu đang xem báo, chen vào bảo màu hồng đào có hơi phô trương. Cô nhếch cằm lên, nói đúng là muốn phô trương đấy.
Bảo Tinh không nghe thấy Lương Trĩ lên tiếng nên quay đầu lại nhìn.
Lúc này Lương Trĩ mới nói: "Làm mới lại vừa dịp để bán được giá cao."
"Anh có ý kiến gì không?"
Bảo Tinh vội nói: "Đây là xe riêng của cô Lương, đương nhiên muốn xử lý thế nào cũng được."
Lần này Bảo Tinh đến là để đón Lương Trĩ đi đặt may áo cưới.
Chiếc xe đi vào khu Dạ Lan Á Đinh, dừng lại trước một ngôi nhà có năm bậc thềm. Từ một cánh cửa nhỏ hẹp khuất lối, đi lên tầng hai là một tiệm may với bảng hiệu viết tay chữ Khải, chỉ phục vụ khách quen. Chủ tiệm là chị Hồng, truyền thống ba đời làm nghề may, chị ấy sử dụng cây kéo điêu luyện như có phép thuật. Thỉnh thoảng Lương Trĩ chán mặc đồ may sẵn ở cửa hàng thì chọn vải rồi nhờ chị Hồng đo đạc may đồ.
Cửa sổ hoa văn bao quanh trong tiệm, máy lạnh chạy êm. Chị Hồng đang dùng máy may, ngẩng đầu nhìn lên cười nói: "Mời ngồi, đợi chị may xong đường viền váy này đã."
Lương Trĩ tự nhiên bước vào tiệm, kéo chiếc ghế mây ngồi xuống, nhìn về phía Bảo Tinh vẫn đứng ngoài cửa ngó nghiêng: "Ở đây không còn chuyện của anh nữa."
Bảo Tinh khom người cười đáp: "Tôi sẽ đợi dưới lầu, nếu cô Lương có việc cứ gọi tôi."
Cửa tiệm khép hờ, trong tiếng máy may rộn ràng, chị Hồng lên tiếng: "Chị đã nghe nói chuyện nhà họ Lương rồi."
Trên bàn có nước thảo quả phơi, Lương Trĩ tự rót cho mình một ly rồi ngả người trên ghế buồn bã nói: "Lũ phóng viên tờ [Báo Chiều Vệ Thành] chẳng có việc gì hay, ngày ngày bịa chuyện giờ em sống khổ sở thế nào."
2
0
6 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
