0 chữ
Chương 14
Chương 10.2: Người của khu căn cứ đã đến
Lâm Yên cười hì hì: “Con ngủ không sâu giấc. Bố đi nghỉ đi ạ.”
Nửa đêm sau là hai anh em canh gác. Một đêm trôi qua bình yên. Ngày hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, Lâm Yên đã nghe thấy có động tĩnh từ phía xa, thoảng trong đó có tiếng kêu kinh ngạc của ai đó.
Cô và anh trai lập tức chạy ra xem, thì ra âm thanh phát ra từ nhà của bác Căn, cách họ khoảng năm trăm mét. Giọng bác Căn đầy kích động: “Xe... thật sự có xe đến đón người!”
Nghe thấy tiếng xe, hai chị em Lâm Yên đều phấn khích: “Là đội trưởng Trần và mọi người đến rồi!”
Rầm rầm...
Tiếng gầm rú mơ hồ vang vọng khắp núi rừng. Ông Lâm, bà Lâm và những người khác cũng đều nghe thấy động tĩnh và chạy cả ra ngoài.
Lúc này, đồng hồ của ông Lâm nhận được tin nhắn. Ông cúi xuống xem rồi cười nói: “Đội trưởng Trần bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, nửa tiếng nữa sẽ xuất phát.”
Bà Lâm nói: “Để tôi đi nấu chút gì đó, mời đội trưởng Trần và mọi người ăn một miếng cho nóng.”
Người ta vượt đường xa đến đây từ sáng sớm, lại đi mất cả ngày lẫn đêm, thế nào cũng phải tiếp đãi một chút. Đó là lòng hiếu khách đã ăn sâu vào máu của người mình.
Ông Lâm cười nói: “Đoàn của đội trưởng Trần có đến mười người đấy, chút đồ ăn của chúng ta làm sao đủ cho họ. Bữa sáng không cần bà chuẩn bị đâu, bà cứ đun nhiều nước ấm một chút, xem họ có cần dùng không.”
Bà Lâm nghĩ lại cũng phải, liền vội vàng đi làm.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe tải lớn đã tiến lại gần. Lúc này, mọi người mới hiểu tại sao đoàn của đội trưởng Trần lại phải mất cả ngày lẫn đêm để đến nơi. Bởi vì chiếc xe vừa đi vừa dọn dẹp chướng ngại vật trên đường. Gặp phải những cây đại thụ hoặc những tảng đá lớn không thể đi qua, người trên xe lại phải xuống để chặt cây, dọn đá...
Đoàn của đội trưởng Trần trông ai cũng vô cùng cường tráng, đặc biệt là hai người trong số họ. Họ cầm một cây cưa dài khoảng mười mét, chưa đầy năm phút đã hạ gục một cây đại thụ có đường kính gần năm mét. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
“Sức mạnh gì thế này?”
“Cây cưa trong tay họ mà cứ như dao thái rau vậy, nhẹ nhàng đã cắt đứt cả một cây đại thụ!” Lâm Khang kinh ngạc thốt lên.
Lâm Yên trong lòng cũng thầm kinh hãi. Xem ra, khu căn cứ đã nắm giữ được một phương pháp nào đó có thể nâng cao sức mạnh của con người.
Như vậy thì tốt quá rồi!
Kể từ đây, trong môi trường thay đổi khắc nghiệt sau thảm họa, con người cũng coi như đã có được năng lực sinh tồn thực sự!
Sau khi đoàn của đội trưởng Trần vào thôn Tiểu Lương, họ chẳng cần nói câu nào, chỉ một màn trình diễn đó thôi cũng đủ khiến không ít dân làng vốn đang do dự có nên rời đi hay không lập tức hạ quyết tâm.
Đi!
Nhất định phải đi theo những người của khu căn cứ.
Ở lại đây, họ chỉ có thể từ từ chờ chết, chờ đợi một tương lai không xác định. Nhưng nếu đến khu căn cứ, biết đâu họ cũng có thể sở hữu được sức mạnh phi thường như vậy.
Vì thế mà, trong lúc đội trưởng Trần còn đang dẫn đội viên mở đường, ông Lâm và mọi người còn chưa kịp chính thức nói chuyện với họ, thì ông trưởng thôn cũ đã dẫn theo mười mấy người tìm đến. Tất cả họ đều muốn rời đi.
Hôm qua ông trưởng thôn đã đi khuyên giải cả ngày, hết nhà này đến nhà khác, nhưng vẫn còn không ít người không muốn đi. Vậy mà chỉ cần một cái đối mặt với màn trình diễn của đội trưởng Trần, chẳng cần ông phải nói thêm lời nào, những người cứng đầu nhất cũng đã chủ động muốn rời đi.
Lúc này, nụ cười trên môi ông trưởng thôn cũng tươi tỉnh hơn hẳn. Ông đi tới hỏi ông Lâm: “Xe trong thôn chúng tôi vẫn còn ba chiếc được bảo quản tốt, ngoài ra còn có một ít đồ đạc khác, không biết có đủ điều kiện để được lên xe không?”
Giọng ông trưởng thôn nghe thì điềm đạm đấy, nhưng nét lo âu giấu trong ánh mắt lại không qua nổi mắt ông Lâm. Suy nghĩ một lát, ông bèn lên tiếng an ủi: "Ông trưởng thôn này, tôi nói thật nhé, ai đã muốn đi thì cứ đi. Kể cả không có đồ đạc gì để trừ vào tiền xe thì cũng đừng hoảng. Ông nghĩ xem, tại sao khu căn cứ lại phải cử cả đội tuần tra ra tận đây để thuyết phục chúng ta về đó làm gì? Là vì họ cần người chứ sao."
Ông trưởng thôn nghe vậy, mắt sáng lên, dường như đã vỡ ra đôi chút.
Ông Lâm nói tiếp: "Chẳng lẽ ông thật sự nghĩ đội của đội trưởng Trần mất công mất sức như vậy chỉ vì nhắm trúng mấy cái xe nát của chúng ta à?"
Ngừng một chút, ông Lâm cười giải thích: "Nói thẳng ra nhé, đội trưởng Trần họ đến đón chúng ta cũng là đang làm nhiệm vụ. Càng đưa được nhiều người về, nhiệm vụ càng hoàn thành tốt, cấp trên thưởng càng nhiều. Còn chút tiền xe của mình chẳng qua chỉ là của đi kèm thôi."
Ông trưởng thôn nghe mà vỡ lẽ, gật gù: "Nói vậy tức là, mục tiêu chính của họ là đón người, còn thu tiền xe chỉ là tiện thể thôi đúng không?"
Ông Lâm gật đầu.
Tảng đá đè nặng trong lòng ông trưởng thôn cuối cùng cũng được dỡ xuống. Chợt nghĩ ra điều gì, ông vội hỏi: "Thế có nghĩa là, tiền xe cũng có thể thương lượng được à?"
Ông Lâm cười: "Đương nhiên là được rồi."
Ông trưởng thôn lập tức hiểu ý.
Để tránh ông hiểu lầm, ông Lâm vội nói thêm: "Chỗ mình khuất nẻo, lại xa khu căn cứ, đường núi thì gập ghềnh nguy hiểm, đi một chuyến đúng là bán mạng cho trời. Thế nên mấy đội thường thường chẳng dám nhận nhiệm vụ này đâu. Lần này đội trưởng Trần đến, tôi có hỏi thăm rồi, đội của họ thuộc hàng top trong căn cứ, nghe nói cũng đàng hoàng tử tế lắm. Nếu ai thật sự không có tiền xe, cũng có thể bàn bạc với họ, vay mượn hay góp lại, thậm chí ghi nợ... cũng được tuốt. Nhưng đừng vì chút tiền xe mà gây khó dễ gì với họ đấy."
Nửa đêm sau là hai anh em canh gác. Một đêm trôi qua bình yên. Ngày hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, Lâm Yên đã nghe thấy có động tĩnh từ phía xa, thoảng trong đó có tiếng kêu kinh ngạc của ai đó.
Cô và anh trai lập tức chạy ra xem, thì ra âm thanh phát ra từ nhà của bác Căn, cách họ khoảng năm trăm mét. Giọng bác Căn đầy kích động: “Xe... thật sự có xe đến đón người!”
Nghe thấy tiếng xe, hai chị em Lâm Yên đều phấn khích: “Là đội trưởng Trần và mọi người đến rồi!”
Rầm rầm...
Tiếng gầm rú mơ hồ vang vọng khắp núi rừng. Ông Lâm, bà Lâm và những người khác cũng đều nghe thấy động tĩnh và chạy cả ra ngoài.
Lúc này, đồng hồ của ông Lâm nhận được tin nhắn. Ông cúi xuống xem rồi cười nói: “Đội trưởng Trần bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, nửa tiếng nữa sẽ xuất phát.”
Người ta vượt đường xa đến đây từ sáng sớm, lại đi mất cả ngày lẫn đêm, thế nào cũng phải tiếp đãi một chút. Đó là lòng hiếu khách đã ăn sâu vào máu của người mình.
Ông Lâm cười nói: “Đoàn của đội trưởng Trần có đến mười người đấy, chút đồ ăn của chúng ta làm sao đủ cho họ. Bữa sáng không cần bà chuẩn bị đâu, bà cứ đun nhiều nước ấm một chút, xem họ có cần dùng không.”
Bà Lâm nghĩ lại cũng phải, liền vội vàng đi làm.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe tải lớn đã tiến lại gần. Lúc này, mọi người mới hiểu tại sao đoàn của đội trưởng Trần lại phải mất cả ngày lẫn đêm để đến nơi. Bởi vì chiếc xe vừa đi vừa dọn dẹp chướng ngại vật trên đường. Gặp phải những cây đại thụ hoặc những tảng đá lớn không thể đi qua, người trên xe lại phải xuống để chặt cây, dọn đá...
“Sức mạnh gì thế này?”
“Cây cưa trong tay họ mà cứ như dao thái rau vậy, nhẹ nhàng đã cắt đứt cả một cây đại thụ!” Lâm Khang kinh ngạc thốt lên.
Lâm Yên trong lòng cũng thầm kinh hãi. Xem ra, khu căn cứ đã nắm giữ được một phương pháp nào đó có thể nâng cao sức mạnh của con người.
Như vậy thì tốt quá rồi!
Kể từ đây, trong môi trường thay đổi khắc nghiệt sau thảm họa, con người cũng coi như đã có được năng lực sinh tồn thực sự!
Sau khi đoàn của đội trưởng Trần vào thôn Tiểu Lương, họ chẳng cần nói câu nào, chỉ một màn trình diễn đó thôi cũng đủ khiến không ít dân làng vốn đang do dự có nên rời đi hay không lập tức hạ quyết tâm.
Nhất định phải đi theo những người của khu căn cứ.
Ở lại đây, họ chỉ có thể từ từ chờ chết, chờ đợi một tương lai không xác định. Nhưng nếu đến khu căn cứ, biết đâu họ cũng có thể sở hữu được sức mạnh phi thường như vậy.
Vì thế mà, trong lúc đội trưởng Trần còn đang dẫn đội viên mở đường, ông Lâm và mọi người còn chưa kịp chính thức nói chuyện với họ, thì ông trưởng thôn cũ đã dẫn theo mười mấy người tìm đến. Tất cả họ đều muốn rời đi.
Hôm qua ông trưởng thôn đã đi khuyên giải cả ngày, hết nhà này đến nhà khác, nhưng vẫn còn không ít người không muốn đi. Vậy mà chỉ cần một cái đối mặt với màn trình diễn của đội trưởng Trần, chẳng cần ông phải nói thêm lời nào, những người cứng đầu nhất cũng đã chủ động muốn rời đi.
Lúc này, nụ cười trên môi ông trưởng thôn cũng tươi tỉnh hơn hẳn. Ông đi tới hỏi ông Lâm: “Xe trong thôn chúng tôi vẫn còn ba chiếc được bảo quản tốt, ngoài ra còn có một ít đồ đạc khác, không biết có đủ điều kiện để được lên xe không?”
Giọng ông trưởng thôn nghe thì điềm đạm đấy, nhưng nét lo âu giấu trong ánh mắt lại không qua nổi mắt ông Lâm. Suy nghĩ một lát, ông bèn lên tiếng an ủi: "Ông trưởng thôn này, tôi nói thật nhé, ai đã muốn đi thì cứ đi. Kể cả không có đồ đạc gì để trừ vào tiền xe thì cũng đừng hoảng. Ông nghĩ xem, tại sao khu căn cứ lại phải cử cả đội tuần tra ra tận đây để thuyết phục chúng ta về đó làm gì? Là vì họ cần người chứ sao."
Ông trưởng thôn nghe vậy, mắt sáng lên, dường như đã vỡ ra đôi chút.
Ông Lâm nói tiếp: "Chẳng lẽ ông thật sự nghĩ đội của đội trưởng Trần mất công mất sức như vậy chỉ vì nhắm trúng mấy cái xe nát của chúng ta à?"
Ngừng một chút, ông Lâm cười giải thích: "Nói thẳng ra nhé, đội trưởng Trần họ đến đón chúng ta cũng là đang làm nhiệm vụ. Càng đưa được nhiều người về, nhiệm vụ càng hoàn thành tốt, cấp trên thưởng càng nhiều. Còn chút tiền xe của mình chẳng qua chỉ là của đi kèm thôi."
Ông trưởng thôn nghe mà vỡ lẽ, gật gù: "Nói vậy tức là, mục tiêu chính của họ là đón người, còn thu tiền xe chỉ là tiện thể thôi đúng không?"
Ông Lâm gật đầu.
Tảng đá đè nặng trong lòng ông trưởng thôn cuối cùng cũng được dỡ xuống. Chợt nghĩ ra điều gì, ông vội hỏi: "Thế có nghĩa là, tiền xe cũng có thể thương lượng được à?"
Ông Lâm cười: "Đương nhiên là được rồi."
Ông trưởng thôn lập tức hiểu ý.
Để tránh ông hiểu lầm, ông Lâm vội nói thêm: "Chỗ mình khuất nẻo, lại xa khu căn cứ, đường núi thì gập ghềnh nguy hiểm, đi một chuyến đúng là bán mạng cho trời. Thế nên mấy đội thường thường chẳng dám nhận nhiệm vụ này đâu. Lần này đội trưởng Trần đến, tôi có hỏi thăm rồi, đội của họ thuộc hàng top trong căn cứ, nghe nói cũng đàng hoàng tử tế lắm. Nếu ai thật sự không có tiền xe, cũng có thể bàn bạc với họ, vay mượn hay góp lại, thậm chí ghi nợ... cũng được tuốt. Nhưng đừng vì chút tiền xe mà gây khó dễ gì với họ đấy."
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
