0 chữ
Chương 54
Chương 54: Đi nơi không có mày
“Nhìn gì? Lo ăn đi, không ăn thì cút về.” Nguyễn Hữu Đình gắt gỏng, giọng đầy khó chịu. Ánh mắt cậu dán chặt vào bàn ăn, chẳng thèm liếc anh lấy một lần.
Nguyễn Công Tuấn cụp mắt, lòng thoáng chạnh. Đĩa thịt trước mặt bỗng mất đi sức hấp dẫn. Anh hít nhẹ, cố kìm cảm giác trống rỗng. Nguyễn Hữu Đình lặng lẽ quan sát, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười nhạt. Cậu hiểu rõ, cười là khổ, nhưng chẳng cách nào kìm lòng.
Bữa ăn kéo dài lê thê mới xong. Nguyễn Công Tuấn muốn phụ giúp dọn dẹp, nhưng ngượng ngùng chẳng dám mở lời. Anh lẳng lặng lên giường nằm, đôi mắt vẫn dõi theo từng cử động của Nguyễn Hữu Đình. Cậu nhìn đĩa thịt còn lại khá nhiều, định bọc cất tủ lạnh, nhưng chợt khựng. Mai cậu về quê, nếu không ăn hết, đồ sẽ hỏng. Lãng phí quá. Cậu liếc Nguyễn Công Tuấn, thấy anh nằm đó, mặt bí xị như hoa héo.
“Thằng kia, xuống ăn nốt mấy miếng thịt đi, để tao còn rửa bát. Nhanh!” Nguyễn Hữu Đình gọi lớn, giọng ra lệnh nhưng ánh mắt thoáng nét trêu đùa.
Nguyễn Công Tuấn nhìn đĩa thịt, phần lớn là mỡ. Anh nuốt nước miếng, lắc đầu ngao ngán: “Vứt đi. Toàn mỡ, ăn gì nữa. Ngán chết!”
Nguyễn Hữu Đình nhíu mày, giọng gay gắt: “Mày mua chứ ai? Có tiền ra chợ mà không biết chọn à? Lại mua ở xe bán rong, nghe mấy bà khen đẹp trai rồi tống hàng tồn cho mày chứ gì? Ngu thế, không biết thì ở nhà, để tao đi chợ. Mua đồ toàn hàng kém, ăn chẳng được bao nhiêu, vứt thì nhiều.”
Nguyễn Công Tuấn ấm ức, nhưng chỉ dám lẩm bẩm: “Phải đi nhiều mới biết chứ…”
“Mày là ngu ngàn năm!” Nguyễn Hữu Đình chốt hạ, giọng đầy châm chọc.
Nguyễn Công Tuấn tức tối, với lấy con cá mập xanh trên đầu giường, đấm thùm thụp vào bụng nó để trút giận. Con cá mập trừng mắt, im lặng chịu trận. Nguyễn Hữu Đình lườm anh: “Đừng giận cá chém thớt, hỏng cá của tao.”
Nguyễn Công Tuấn định bật lại, nhưng ký ức về lần trước anh trêu cậu khiến mấy con gấu bông bị vứt xó chợt hiện về. Anh thở dài, đặt con cá mập về chỗ cũ, rồi dè dặt hỏi: “Mày chuẩn bị vali đi đâu thế?”
Nguyễn Hữu Đình nhếch môi, giọng lạnh tanh: “Đi nơi không có mày là được.”
Nguyễn Công Tuấn bĩu môi, nhưng vẫn cố hỏi: “Cần tao đưa đi không?”
“Không.” Nguyễn Hữu Đình đáp gọn, giọng lạnh lùng nhưng đủ để anh nghe rõ. Anh trầm ngâm, không hỏi thêm.
Đã mười giờ tối, Nguyễn Hữu Đình vẫn chưa muốn ngủ. Nguyễn Công Tuấn mí mắt trĩu xuống, tay chống cằm cố chống lại cơn buồn ngủ. Anh muốn chờ cậu, sợ nửa đêm cậu lại ngủ chỗ khác. Nhưng cuối cùng, anh gục xuống giường, chìm vào giấc ngủ sâu.
Nửa đêm, Nguyễn Công Tuấn giật mình tỉnh giấc. Tay anh vô thức sờ bên cạnh, chỉ thấy khoảng trống lạnh lẽo. Anh mơ màng, ép mình mở mắt. Ánh đèn ngủ mờ ảo, căn phòng vắng tanh. Anh gãi đầu, dụi mắt, ngửi thấy thoang thoảng mùi bạc hà. Anh cau mày, nhớ đến mùi sữa tắm dê trên người Nguyễn Hữu Đình.
“Cạch.” Tiếng cửa phòng khẽ mở. Ngoài phòng khách, tiếng quạt khe khẽ hòa cùng ánh đèn ngủ mờ nhạt và nhịp thở đều đều của Nguyễn Hữu Đình. Nguyễn Công Tuấn rón rén bước ra, nhẹ nhàng đặt chân lên nền đất lạnh. Anh chớp mắt, dần quen với bóng tối, nhận ra cậu đang nằm ngủ trên ghế sofa.
Sáng hôm sau, tiếng “ting” từ lò nướng vang lên. Nguyễn Hữu Đình lim dim, chậm rãi mở mắt. Cậu giật mình, nhận ra mình đang ở phòng ngủ. Tối qua rõ ràng cậu ngủ ngoài phòng khách! Cửa phòng hé mở, bóng dáng trong bếp chỉ có thể là Nguyễn Công Tuấn.
Cậu hoảng loạn bật dậy, chạy ra ngoài, lòng thầm lo cái bếp sẽ bị anh làm nổ tung. “Mày làm gì đấy?” Nguyễn Hữu Đình quát, giọng còn ngái ngủ, ánh mắt mơ màng.
Nguyễn Công Tuấn giật mình, vai khẽ rung. Anh quay lại, thấy cậu đứng đó, mắt ngân ngấn lệ, hơi thở dồn dập. Anh nhẹ giọng: “Tao hâm nóng cái bánh thôi. Tỉnh rồi thì đánh răng rửa mặt đi, ăn sáng.”
Nguyễn Hữu Đình sững sờ, lòng thoáng dịu lại. Cậu bước vào phòng tắm, tát gáo nước lạnh lên mặt. Nước mát làm tóc mái dính vào trán, giọt nước lăn dài qua yết hầu đang khẽ động. Nhìn mình trong gương, cậu khẽ thở dài, lòng vẫn còn vương chút bâng khuâng.
Nguyễn Hữu Đình thong thả bước ra bàn ăn, ánh mắt lướt qua khung cảnh giản dị mà ấm áp. Trên bàn, một đĩa bày biện sáu, bảy chiếc bánh mì que vàng ươm, kích cỡ vừa vặn, nằm ngay ngắn. Bên cạnh, đĩa thịt nướng thơm lừng, từng xiên thịt óng ánh mỡ, đặt cạnh rổ rau sống xanh mướt, lá rau ráo nước, tươi rói như vừa hái. Từ bếp, tiếng Nguyễn Công Tuấn lạch cạch, có vẻ đang cặm cụi làm gì đó. Nguyễn Hữu Đình chẳng bận tâm, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, đôi tay thon dài khẽ nhấc chiếc bánh mì que, nhỏ nhắn như chiếc đũa inox, vừa miệng, vừa mềm.
Nguyễn Công Tuấn bất chợt lên tiếng: "Trưa nay tao qua nhé."
Nguyễn Hữu Đình đáp gọn, giọng tỉnh bơ: "Không."
Nguyễn Công Tuấn ngỡ ngàng, nhíu mày: "Tại sao?"
"Không thích." Nguyễn Hữu Đình thản nhiên, từng miếng bánh mì được cậu nhấm nháp chậm rãi. Thỉnh thoảng, cậu khẽ gật đầu, lòng thầm tấm tắc khen ngợi. Bánh mì thơm, thịt nướng mềm mại, không khô, gia vị thấm đều, hòa quyện cùng miếng xà lách giòn tan. Cậu ăn uống trong tâm trạng vui vẻ, đôi mắt ánh lên sự thích thú. Ngược lại, Nguyễn Công Tuấn đứng đó, mặt mày xụ xuống, như vừa bị dội gáo nước lạnh.
Hôm nay, Nguyễn Hữu Đình không vội vã đi làm. Nguyễn Công Tuấn định nán lại, muốn đưa cậu đi, nhưng bị cậu thẳng thừng từ chối, thậm chí còn bị xua đuổi. Chờ một lúc, Nguyễn Hữu Đình mới chậm rãi kéo chiếc vali ra. Vali nhỏ nhắn, bên ngoài buộc thêm vài túi bóng lỉnh kỉnh, bên trong đã chật kín, không thể nhét thêm gì. Cậu đặt vali gọn gàng dưới chỗ để chân, ánh mắt lướt qua bầu trời. May mắn thay, thời tiết hôm nay dịu mát, không quá nắng, mây giăng nhẹ, không khí trong lành. Con đường lớn rộng rãi, nhưng bụi bặm tung bay, phủ kín không gian, khiến tầm nhìn của cậu bị hạn chế.
Hơn một tiếng trôi qua, Nguyễn Hữu Đình cuối cùng cũng về đến đầu làng.
Lòng cậu rạo rực, một niềm mong chờ dâng trào. Đã lâu rồi cậu không gặp lại gia đình, không thấy những đứa cháu nhỏ lí lắc trong nhà. Con đường dẫn vào làng chạy qua cánh đồng lúa bát ngát. Đường đất xưa kia giờ được đổ bê tông dày, phẳng lì, đi lại êm ru. Gió đồng thổi mát rượi, l*иg lộng, đôi lúc mạnh mẽ tạt qua, như muốn cuốn cậu đi. Cánh đồng lúa nghiêng ngả theo gió, tựa một dải lụa mềm mại, mượt mà, tỏa hương gạo, hương cỏ thoang thoảng. Không vương mùi thuốc trừ sâu, Nguyễn Hữu Đình hít sâu, để mùi hương quê nhà tràn ngập l*иg ngực, lòng thầm nghĩ, có lẽ cậu đang quá liều lĩnh với mạng sống của mình.
Mọi thứ yên bình đến lạ.
Nguyễn Công Tuấn cụp mắt, lòng thoáng chạnh. Đĩa thịt trước mặt bỗng mất đi sức hấp dẫn. Anh hít nhẹ, cố kìm cảm giác trống rỗng. Nguyễn Hữu Đình lặng lẽ quan sát, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười nhạt. Cậu hiểu rõ, cười là khổ, nhưng chẳng cách nào kìm lòng.
Bữa ăn kéo dài lê thê mới xong. Nguyễn Công Tuấn muốn phụ giúp dọn dẹp, nhưng ngượng ngùng chẳng dám mở lời. Anh lẳng lặng lên giường nằm, đôi mắt vẫn dõi theo từng cử động của Nguyễn Hữu Đình. Cậu nhìn đĩa thịt còn lại khá nhiều, định bọc cất tủ lạnh, nhưng chợt khựng. Mai cậu về quê, nếu không ăn hết, đồ sẽ hỏng. Lãng phí quá. Cậu liếc Nguyễn Công Tuấn, thấy anh nằm đó, mặt bí xị như hoa héo.
Nguyễn Công Tuấn nhìn đĩa thịt, phần lớn là mỡ. Anh nuốt nước miếng, lắc đầu ngao ngán: “Vứt đi. Toàn mỡ, ăn gì nữa. Ngán chết!”
Nguyễn Hữu Đình nhíu mày, giọng gay gắt: “Mày mua chứ ai? Có tiền ra chợ mà không biết chọn à? Lại mua ở xe bán rong, nghe mấy bà khen đẹp trai rồi tống hàng tồn cho mày chứ gì? Ngu thế, không biết thì ở nhà, để tao đi chợ. Mua đồ toàn hàng kém, ăn chẳng được bao nhiêu, vứt thì nhiều.”
Nguyễn Công Tuấn ấm ức, nhưng chỉ dám lẩm bẩm: “Phải đi nhiều mới biết chứ…”
“Mày là ngu ngàn năm!” Nguyễn Hữu Đình chốt hạ, giọng đầy châm chọc.
Nguyễn Công Tuấn tức tối, với lấy con cá mập xanh trên đầu giường, đấm thùm thụp vào bụng nó để trút giận. Con cá mập trừng mắt, im lặng chịu trận. Nguyễn Hữu Đình lườm anh: “Đừng giận cá chém thớt, hỏng cá của tao.”
Nguyễn Hữu Đình nhếch môi, giọng lạnh tanh: “Đi nơi không có mày là được.”
Nguyễn Công Tuấn bĩu môi, nhưng vẫn cố hỏi: “Cần tao đưa đi không?”
“Không.” Nguyễn Hữu Đình đáp gọn, giọng lạnh lùng nhưng đủ để anh nghe rõ. Anh trầm ngâm, không hỏi thêm.
Đã mười giờ tối, Nguyễn Hữu Đình vẫn chưa muốn ngủ. Nguyễn Công Tuấn mí mắt trĩu xuống, tay chống cằm cố chống lại cơn buồn ngủ. Anh muốn chờ cậu, sợ nửa đêm cậu lại ngủ chỗ khác. Nhưng cuối cùng, anh gục xuống giường, chìm vào giấc ngủ sâu.
Nửa đêm, Nguyễn Công Tuấn giật mình tỉnh giấc. Tay anh vô thức sờ bên cạnh, chỉ thấy khoảng trống lạnh lẽo. Anh mơ màng, ép mình mở mắt. Ánh đèn ngủ mờ ảo, căn phòng vắng tanh. Anh gãi đầu, dụi mắt, ngửi thấy thoang thoảng mùi bạc hà. Anh cau mày, nhớ đến mùi sữa tắm dê trên người Nguyễn Hữu Đình.
Sáng hôm sau, tiếng “ting” từ lò nướng vang lên. Nguyễn Hữu Đình lim dim, chậm rãi mở mắt. Cậu giật mình, nhận ra mình đang ở phòng ngủ. Tối qua rõ ràng cậu ngủ ngoài phòng khách! Cửa phòng hé mở, bóng dáng trong bếp chỉ có thể là Nguyễn Công Tuấn.
Cậu hoảng loạn bật dậy, chạy ra ngoài, lòng thầm lo cái bếp sẽ bị anh làm nổ tung. “Mày làm gì đấy?” Nguyễn Hữu Đình quát, giọng còn ngái ngủ, ánh mắt mơ màng.
Nguyễn Công Tuấn giật mình, vai khẽ rung. Anh quay lại, thấy cậu đứng đó, mắt ngân ngấn lệ, hơi thở dồn dập. Anh nhẹ giọng: “Tao hâm nóng cái bánh thôi. Tỉnh rồi thì đánh răng rửa mặt đi, ăn sáng.”
Nguyễn Hữu Đình sững sờ, lòng thoáng dịu lại. Cậu bước vào phòng tắm, tát gáo nước lạnh lên mặt. Nước mát làm tóc mái dính vào trán, giọt nước lăn dài qua yết hầu đang khẽ động. Nhìn mình trong gương, cậu khẽ thở dài, lòng vẫn còn vương chút bâng khuâng.
Nguyễn Hữu Đình thong thả bước ra bàn ăn, ánh mắt lướt qua khung cảnh giản dị mà ấm áp. Trên bàn, một đĩa bày biện sáu, bảy chiếc bánh mì que vàng ươm, kích cỡ vừa vặn, nằm ngay ngắn. Bên cạnh, đĩa thịt nướng thơm lừng, từng xiên thịt óng ánh mỡ, đặt cạnh rổ rau sống xanh mướt, lá rau ráo nước, tươi rói như vừa hái. Từ bếp, tiếng Nguyễn Công Tuấn lạch cạch, có vẻ đang cặm cụi làm gì đó. Nguyễn Hữu Đình chẳng bận tâm, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, đôi tay thon dài khẽ nhấc chiếc bánh mì que, nhỏ nhắn như chiếc đũa inox, vừa miệng, vừa mềm.
Nguyễn Công Tuấn bất chợt lên tiếng: "Trưa nay tao qua nhé."
Nguyễn Hữu Đình đáp gọn, giọng tỉnh bơ: "Không."
Nguyễn Công Tuấn ngỡ ngàng, nhíu mày: "Tại sao?"
"Không thích." Nguyễn Hữu Đình thản nhiên, từng miếng bánh mì được cậu nhấm nháp chậm rãi. Thỉnh thoảng, cậu khẽ gật đầu, lòng thầm tấm tắc khen ngợi. Bánh mì thơm, thịt nướng mềm mại, không khô, gia vị thấm đều, hòa quyện cùng miếng xà lách giòn tan. Cậu ăn uống trong tâm trạng vui vẻ, đôi mắt ánh lên sự thích thú. Ngược lại, Nguyễn Công Tuấn đứng đó, mặt mày xụ xuống, như vừa bị dội gáo nước lạnh.
Hôm nay, Nguyễn Hữu Đình không vội vã đi làm. Nguyễn Công Tuấn định nán lại, muốn đưa cậu đi, nhưng bị cậu thẳng thừng từ chối, thậm chí còn bị xua đuổi. Chờ một lúc, Nguyễn Hữu Đình mới chậm rãi kéo chiếc vali ra. Vali nhỏ nhắn, bên ngoài buộc thêm vài túi bóng lỉnh kỉnh, bên trong đã chật kín, không thể nhét thêm gì. Cậu đặt vali gọn gàng dưới chỗ để chân, ánh mắt lướt qua bầu trời. May mắn thay, thời tiết hôm nay dịu mát, không quá nắng, mây giăng nhẹ, không khí trong lành. Con đường lớn rộng rãi, nhưng bụi bặm tung bay, phủ kín không gian, khiến tầm nhìn của cậu bị hạn chế.
Hơn một tiếng trôi qua, Nguyễn Hữu Đình cuối cùng cũng về đến đầu làng.
Lòng cậu rạo rực, một niềm mong chờ dâng trào. Đã lâu rồi cậu không gặp lại gia đình, không thấy những đứa cháu nhỏ lí lắc trong nhà. Con đường dẫn vào làng chạy qua cánh đồng lúa bát ngát. Đường đất xưa kia giờ được đổ bê tông dày, phẳng lì, đi lại êm ru. Gió đồng thổi mát rượi, l*иg lộng, đôi lúc mạnh mẽ tạt qua, như muốn cuốn cậu đi. Cánh đồng lúa nghiêng ngả theo gió, tựa một dải lụa mềm mại, mượt mà, tỏa hương gạo, hương cỏ thoang thoảng. Không vương mùi thuốc trừ sâu, Nguyễn Hữu Đình hít sâu, để mùi hương quê nhà tràn ngập l*иg ngực, lòng thầm nghĩ, có lẽ cậu đang quá liều lĩnh với mạng sống của mình.
Mọi thứ yên bình đến lạ.
2
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
