TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 53
Chương 53

Y Vũ "hắt xì" một cái, hít hà chiếc mũi đỏ ửng. Cậu ta nhìn quanh, nhận ra căn phòng lạnh lẽo, không chút ấm áp. Ánh sáng yếu ớt, rèm cửa đóng kín, không một kẽ hở. Căn phòng như một hầm mộ, tách biệt với thế giới bên ngoài.

"Anh Đình, anh sống à hay anh bị theo dõi? Anh nói đi, em nghĩ cách giúp anh." Y Vũ thì thầm, giọng đầy lo lắng.

Nguyễn Hữu Đình nhíu mày, khó hiểu: "Mày nói cái vớ vẩn gì vậy?"

Cậu kéo ghế, ngồi xuống, cơ thể nặng nề. Y Vũ ngồi cạnh, hạ giọng: "Anh đừng lo, em giữ bí mật. Cảnh đóng hết cửa, kéo rèm, không bật đèn… Em xem trong phim rồi, anh…"

"Á!" Y Vũ kêu lên khi Nguyễn Hữu Đình cốc nhẹ vào đầu. Cậu thở dài, mệt mỏi: "Chỉ là anh không muốn thấy thời tiết xấu thôi."

"Ồ, vậy mà em cứ tưởng…" Cậu gãi đầu, ngượng ngùng.

"Xem ít phim vớ vẩn thôi, lo học đi." Nguyễn Hữu Đình nói, giọng khô khốc.

"Đồ anh nhờ em mua đây." Y Vũ chỉ vào túi bánh mì và hộp thuốc trên bàn.

Nguyễn Hữu Đình gật đầu, dù đã biết. Căn phòng quá tĩnh lặng, cậu không chịu nổi: "Bên ngoài mưa à?"

"Vâng, mưa nhẹ. Sáng nay gió mạnh, em nghi có bão. Tối qua mưa to lắm. Hôm qua còn bình thường, anh làm gì mà ốm thế?"

Nguyễn Hữu Đình đáp, giọng thản nhiên: "Tắm nước lạnh ban đêm."

"Anh chưa hẹo là may đấy." Y Vũ trêu.

Nguyễn Hữu Đình không đáp, chỉ liếc cậu ta một cái, rồi mở túi bánh mì. Mùi bánh mì nguội lạnh phả ra, chẳng còn chút ấm áp.

"Báo chí đăng đầy nguy hại của tắm khuya, anh còn làm vậy. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Thanh niên sinh viên già dặn lẩm bẩm.

Nguyễn Hữu Đình cắt ngang: "Mày lắm miệng quá. Bao tiền, để anh gửi."

"40 nghìn, anh."

"Cái bánh mì này anh định làm gì? Ăn trưa luôn à?"

"Ừ. Mày về đi, lát mưa lớn, đi đường hắt vào mặt khó chịu lắm."

Nguyễn Hữu Đình cầm túi đồ, lấy khăn lau nước mưa đọng trên túi. Vỉ thuốc và bánh mì nguội tanh, không chút hơi ấm. Y Vũ định giúp hâm nóng bánh mì, nhưng cậu từ chối: "Thôi, để vậy ăn cũng được."

"Thế khó ăn lắm, anh còn uống thuốc nữa." Y Vũ lo lắng.

Nguyễn Hữu Đình không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa kính, nơi bóng tối vẫn bao trùm. Cậu cầm bánh mì, cắn một miếng, nhưng vị giác dường như đã chết lặng, chẳng cảm nhận được gì ngoài sự mệt mỏi đang gặm nhấm từng thớ thịt trong cơ thể.

“Không sao đâu. Ăn nhanh uống thuốc.”

Y Vũ cau mày, đôi mắt lấp lánh sự chân thành xen lẫn bất an: “Nhưng anh đang bệnh mà. Sao không mua một hộp cơm, một bát phở hay ít canh nóng để ăn? Bánh mì khô khốc thế này…”

Lời nói của cậu ngập ngừng, như muốn kéo dài chút ấm áp giữa hai người.

Nguyễn Hữu Đình lắc đầu, nụ cười nhạt thoáng qua trên môi: “Ăn là để no bụng. Có gì đâu mà kén chọn. Tiền chẳng dư dả, còn đòi ăn sang.” Cậu nhún vai, cố che giấu sự mệt mỏi trong giọng nói, ánh mắt lảng đi chỗ khác.

Y Vũ nghe vậy, lòng thoáng xót xa. Cậu nghiêng người, giọng nhỏ lại, chân thành: “Anh thiếu tiền à? Em có thể cho anh mượn.” Đôi tay cậu siết chặt, như muốn truyền thêm chút động viên.

Nguyễn Hữu Đình khựng lại, ánh mắt cậu mềm đi khi nhìn Y Vũ. Y Vũ biết gia cảnh cậu chẳng khá giả, cha cậu đang bệnh, tiền kiếm được đều dành gửi về nhà. Nụ cười khổ lướt qua môi cậu, vừa cảm động vừa bất lực: “Anh là quản lý, trả lương cho mày mà còn đi mượn tiền nhân viên sao nổi? Mày là sinh viên, cần tiền sinh hoạt, đâu dễ dàng gì.” Cậu lắc đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

Y Vũ bật cười, đôi mắt sáng lên nét tinh nghịch: “Không sao đâu. Nhà em giàu mà. Bố mẹ bảo em đi làm cho trải đời thôi!” Cậu gãi đầu, cố làm không khí bớt nặng nề.

Nguyễn Hữu Đình tròn mắt, ngỡ ngàng. Cậu bất lực, chẳng biết đáp lại thế nào, chỉ khẽ thở dài. Một lúc sau, Y Vũ đứng dậy rời đi, để lại cậu với căn phòng tĩnh lặng. Nguyễn Hữu Đình trở về chiếc giường lạnh lẽo, chăn gối buốt giá. Cậu nằm xuống, nhưng đôi mắt trống rỗng, suy tư miên man chẳng thể chợp mắt.

Cậu dự định Trung thu sẽ về quê, nhưng rồi quyết định sớm hơn vài ngày. Nguyễn Hữu Đình tỉ mỉ chuẩn bị: hai hộp bánh trung thu thơm lừng, một túi bánh kẹo đầy ắp cho hai đứa cháu sinh đôi, và cả phần hương để thắp cho tổ tiên. Đã lâu lắm cậu không về, lòng bỗng háo hức xen lẫn hồi hộp. Nhưng khi tìm cách di chuyển, cậu sững sờ trước giá taxi đắt đỏ. Xe buýt thì chen chúc, mùi xe nồng nặc ám sâu trong ký ức khiến cậu rùng mình. Cậu đành gác lại, lòng nặng trĩu.

Tối đó, Nguyễn Công Tuấn ghé qua. Anh lặng lẽ bước vào, ánh mắt thoáng dừng lại ở chiếc vali xanh gọn gàng nơi góc nhà, sau buổi hôm đó, cả hai lờ đi coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Bữa cơm diễn ra trong im lặng. Nguyễn Công Tuấn thỉnh thoảng liếc nhìn Nguyễn Hữu Đình, cố đoán sắc mặt cậu. Đĩa thịt nướng anh mang đến còn nghi ngút khói, mùi gia vị thơm nức, nhưng cậu chỉ cắm cúi ăn, chẳng buồn ngẩng lên.

3

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.