0 chữ
Chương 76
Chương 49
[Chương này bị lặp với chương trước nhưng do t không xoá được nên các b chịu khó chuyển chương sau giúp t với nhé]
Chi Chi lập tức bước nhanh vào bên trong.
Nhưng vừa mới đặt chân vào chưa được bao lâu, phía xa trong con hẻm đã xuất hiện năm bóng người lần lượt bước ra.
Năm người kia dáo dác nhìn quanh, tìm kiếm rất lâu rồi lại tản ra tìm sang những nơi khác.
Chi Chi run rẩy, siết chặt bàn tay nhỏ, trong lòng biết rõ bản thân đang ẩn mình trong Quảng Dương cung, năm người kia dù có tìm thế nào cũng không thể phát hiện ra nàng. Cửa ải trước mắt tạm thời coi như đã vượt qua, thế nhưng cửa ải tiếp theo sẽ ra sao.
Thái tử có gặp nàng không, nếu gặp rồi thì sẽ như thế nào, nàng đều không biết.
Đang trong lúc hồi hộp chờ đợi, vị Công Công đi bẩm báo cuối cùng cũng trở về.
“Thẩm Phụng Nghi, mời.”
Ánh mắt Chi Chi lập tức sáng lên, đôi chân mềm nhũn.
Đây là kết quả mà nàng mong đợi, nhưng đồng thời cũng khiến lòng nàng dâng lên từng đợt hoảng hốt.
Nàng lập tức đáp lời, vội vã theo người kia đi vào bên trong.
Trong đại điện, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, không khí xa hoa đến mức khiến người ta rùng mình. Những tấm rèm ngọc trai va nhẹ vào nhau, phát ra tiếng lanh canh trong trẻo, có người đứng bên vén rèm cho nàng bước vào.
Nàng khẽ cúi đầu suốt dọc đường, không dám nhìn quanh dù chỉ nửa phần, hơi thở cũng dè dặt, sợ hãi đến mức không dám thở mạnh. Phải đến khi bước vào sâu bên trong, nàng mới từ từ ngẩng mắt lên, nhìn về phía nam nhân đang ngồi phía trước.
Khoảng cách giữa hai người khá xa, hắn đang ngồi nơi bàn trà, bận rộn với việc pha nước, thấy nàng bước vào cũng không hề ngẩng đầu, chỉ thờ ơ buông ra một chữ: “Nói.”
Chi Chi sợ đến mức chân run bần bật, huống hồ nàng vốn đang làm chuyện khiến chính bản thân cũng phải sợ hãi. Vì thế nàng chỉ biết từ từ quỳ xuống, nhẹ giọng cầu xin: “Thϊếp thân cầu xin Điện hạ, cứu thϊếp thân...”
Phó Thừa Lễ chậm rãi nâng mắt, ánh nhìn lạnh lẽo rơi xuống người đang quỳ trên nền đất.
Một mỹ nhân mềm mại không xương, giọng nói nũng nịu, đôi mắt long lanh như thấm đẫm xuân sắc, vẻ quyến rũ mê hoặc đến cực điểm. Thế nhưng trong dáng vẻ đó, nàng vẫn có thể toát lên tám phần vẻ đáng thương, khiến lòng người vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, dục hỏa trong lòng càng nhìn càng bốc cháy mãnh liệt.
“Ồ?”
“Lời này là có ý gì?”
Hắn cất giọng thản nhiên như gió thoảng, thế nhưng âm điệu lại lạnh lẽo khiến người nghe cũng phải rùng mình.
Chi Chi cố gắng giữ bình tĩnh, dồn hết sức đè nén nỗi sợ trong lòng. Đã bước đến nước này, nàng cũng chẳng còn điều gì không thể nói.
Nghĩ đến đó, nàng liền kể hết mọi chuyện không giấu giếm một lời.
“Thϊếp thân xuất thân thấp hèn, mới vào cung không bao lâu, cũng không rõ mình đã đắc tội với Lương đệ ở chỗ nào. Ban ngày, lúc gặp Điện hạ, thϊếp thân không hề làm hỏng chuỗi hạt của Lương đệ, mà là... bị vu oan vô cớ... Lương đệ không nói không rằng liền bắt thϊếp thân quỳ, nếu không nhờ Điện hạ trở về, thϊếp thân cũng không biết bản thân sẽ phải quỳ đến bao giờ, quỳ suốt đêm cũng là điều có thể. Nếu chỉ như vậy, thϊếp thân cũng nhận, thân phận hèn mọn, bị Lương đệ trút giận một chút cũng chẳng dám oán than. Nhưng vừa rồi Lương đệ lại phái người, phái người ép thϊếp thân rời đi... Ban ngày thϊếp thân có nghe người ta nói, nói ma ma trong viện của nàng ta... ma ma...”
Chi Chi lập tức bước nhanh vào bên trong.
Nhưng vừa mới đặt chân vào chưa được bao lâu, phía xa trong con hẻm đã xuất hiện năm bóng người lần lượt bước ra.
Năm người kia dáo dác nhìn quanh, tìm kiếm rất lâu rồi lại tản ra tìm sang những nơi khác.
Chi Chi run rẩy, siết chặt bàn tay nhỏ, trong lòng biết rõ bản thân đang ẩn mình trong Quảng Dương cung, năm người kia dù có tìm thế nào cũng không thể phát hiện ra nàng. Cửa ải trước mắt tạm thời coi như đã vượt qua, thế nhưng cửa ải tiếp theo sẽ ra sao.
Thái tử có gặp nàng không, nếu gặp rồi thì sẽ như thế nào, nàng đều không biết.
Đang trong lúc hồi hộp chờ đợi, vị Công Công đi bẩm báo cuối cùng cũng trở về.
Ánh mắt Chi Chi lập tức sáng lên, đôi chân mềm nhũn.
Đây là kết quả mà nàng mong đợi, nhưng đồng thời cũng khiến lòng nàng dâng lên từng đợt hoảng hốt.
Nàng lập tức đáp lời, vội vã theo người kia đi vào bên trong.
Trong đại điện, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, không khí xa hoa đến mức khiến người ta rùng mình. Những tấm rèm ngọc trai va nhẹ vào nhau, phát ra tiếng lanh canh trong trẻo, có người đứng bên vén rèm cho nàng bước vào.
Nàng khẽ cúi đầu suốt dọc đường, không dám nhìn quanh dù chỉ nửa phần, hơi thở cũng dè dặt, sợ hãi đến mức không dám thở mạnh. Phải đến khi bước vào sâu bên trong, nàng mới từ từ ngẩng mắt lên, nhìn về phía nam nhân đang ngồi phía trước.
Khoảng cách giữa hai người khá xa, hắn đang ngồi nơi bàn trà, bận rộn với việc pha nước, thấy nàng bước vào cũng không hề ngẩng đầu, chỉ thờ ơ buông ra một chữ: “Nói.”
Phó Thừa Lễ chậm rãi nâng mắt, ánh nhìn lạnh lẽo rơi xuống người đang quỳ trên nền đất.
Một mỹ nhân mềm mại không xương, giọng nói nũng nịu, đôi mắt long lanh như thấm đẫm xuân sắc, vẻ quyến rũ mê hoặc đến cực điểm. Thế nhưng trong dáng vẻ đó, nàng vẫn có thể toát lên tám phần vẻ đáng thương, khiến lòng người vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, dục hỏa trong lòng càng nhìn càng bốc cháy mãnh liệt.
“Ồ?”
“Lời này là có ý gì?”
Hắn cất giọng thản nhiên như gió thoảng, thế nhưng âm điệu lại lạnh lẽo khiến người nghe cũng phải rùng mình.
Nghĩ đến đó, nàng liền kể hết mọi chuyện không giấu giếm một lời.
“Thϊếp thân xuất thân thấp hèn, mới vào cung không bao lâu, cũng không rõ mình đã đắc tội với Lương đệ ở chỗ nào. Ban ngày, lúc gặp Điện hạ, thϊếp thân không hề làm hỏng chuỗi hạt của Lương đệ, mà là... bị vu oan vô cớ... Lương đệ không nói không rằng liền bắt thϊếp thân quỳ, nếu không nhờ Điện hạ trở về, thϊếp thân cũng không biết bản thân sẽ phải quỳ đến bao giờ, quỳ suốt đêm cũng là điều có thể. Nếu chỉ như vậy, thϊếp thân cũng nhận, thân phận hèn mọn, bị Lương đệ trút giận một chút cũng chẳng dám oán than. Nhưng vừa rồi Lương đệ lại phái người, phái người ép thϊếp thân rời đi... Ban ngày thϊếp thân có nghe người ta nói, nói ma ma trong viện của nàng ta... ma ma...”
6
0
1 tuần trước
4 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
