0 chữ
Chương 43
Chương 43
An Như Ý nhìn khuôn mặt nàng thì sắc mặt lập tức sầm lại, tâm trạng tốt đẹp phút chốc tan biến sạch sẽ. Nhìn dáng vẻ nàng, nghe giọng nàng, thật sự là thứ gì cũng khiến nàng ta chướng mắt!
Nàng ta thong thả bước tới trước mặt Chi Chi, lạnh nhạt lên tiếng.
“Quỳ xuống.”
Từ lúc chạm mặt An Như Ý, Chi Chi đã có linh cảm chẳng lành, quả nhiên không sai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi tái đi, không phản kháng, mà cũng chẳng thể phản kháng. Nàng chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời, cùng cung nữ từ từ quỳ xuống.
An Như Ý cúi mắt nhìn nàng, giọng đầy mỉa mai: “Thẩm Chi Chi, ngươi cũng lợi hại thật đấy! Bản cung hạ Hạc Đỉnh Hồng cho ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi tâm cơ đến mức ấy, tự tay làm ra rồi muốn vu khống hãm hại bản cung? Nếu không thì vì sao ngươi không ăn, lại để cho Ngô Phụng nghi ăn vào? Hả?”
Chi Chi nghe những lời đó mà đầu óc ong ong, biết rõ nàng ta đang cố tình vu vạ, gây sự.
“An Lương đệ minh xét, thϊếp thân nào dám? Hơn nữa tuyệt đối không thể có thứ đó.”
An Như Ý hừ lạnh một tiếng.
Nàng ta đương nhiên biết Chi Chi không dám, cũng biết nàng không thể nào có được loại thuốc ấy, nhưng nàng ta vẫn cứ ghét khuôn mặt kia.
Đến đây, An Như Ý ngẩng đầu, mở miệng bảo với thái giám bên cạnh: “Đi lấy cho bản cung một chút đồ.”
Thái giám nghe xong lập tức hiểu ý, vội vã chạy đi.
Cảm giác bất an trong lòng Chi Chi mỗi lúc một rõ rệt.
Không lâu sau, thái giám quay lại. Trong tay hắn là một cái bát khá lớn, bên trong đựng đầy đậu đỏ và đậu xanh.
Chi Chi lập tức hiểu mục đích của nàng ta.
Quả nhiên, khi cung nữ hất cái bát xuống đất, đậu đỏ đậu xanh văng tung tóe, An Lương đệ vẫn thản nhiên nhìn móng tay, chậm rãi nói:
“Khi nào phân loại xong thì mới được đứng dậy.”
Lúc này ít nhất đã là giờ Thân, khoảng ba đến năm giờ chiều. Một bát đậu như vậy, Chi Chi e rằng đến tối cũng chưa phân xong. Huống hồ tiết trời đã sang cuối thu, khí lạnh rõ rệt, chẳng bao lâu nữa tay nàng sẽ tê cứng không nghe lời, lại thêm ánh sáng dần tối, khó phân biệt rõ ràng, e rằng phải quỳ suốt cả đêm nơi này cũng nên.
“Lương đệ...”
An Như Ý mất kiên nhẫn, lập tức quát khẽ:
“Im miệng!”
Thế nhưng tiếng nói vừa dứt, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi của một thái giám: “Lương đệ, Thái tử đã về rồi!”
Tim An Như Ý khẽ run, sắc mặt liền thay đổi, giọng nói cũng dịu hẳn đi.
Thái giám kia nói tiếp, tốc độ cực nhanh: “Từ Huyền Đức môn vào, sắp đến rồi!”
Huyền Đức môn là cửa sau của Đông cung.
Di Lan Các và Ngọc Loan Trai đều nằm gần cổng này.
Từ Huyền Đức môn đi vào, dù Thái tử muốn về Quảng Dương cung hay Lệ Chính điện thì cũng đều phải đi ngang qua con đường này.
An Như Ý sốt ruột nói một câu: “Sao bây giờ mới báo!”
Nói rồi cũng chẳng cần nàng ta ra lệnh, cung nữ bên cạnh đã vội vàng cúi người nhặt cái bát dưới đất lên, cẩn thận giấu đi.
Mọi việc vừa làm xong thì còn chưa kịp cho Chi Chi đứng dậy, An Như Ý đã quay đầu lại và nhìn thấy bóng dáng Thái tử xuất hiện từ xa.
Chỗ này người đông, tầm nhìn lại trống trải, hơn nửa số cung nhân của nàng ta vây quanh phía sau con hồ ly tinh kia, vì vậy nàng ta đoán chắc Thái tử vừa tới là sẽ trông thấy ngay cảnh tượng bên này.
An Như Ý lập tức giấu tay ra sau lưng, dùng sức giật đứt xâu chuỗi pha lê đeo nơi cổ tay mình, sau đó quay đầu liếc xéo Chi Chi một cái đầy cảnh cáo, rồi nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, vui vẻ chạy về phía Phó Thừa Lễ.
Nàng ta thong thả bước tới trước mặt Chi Chi, lạnh nhạt lên tiếng.
“Quỳ xuống.”
Từ lúc chạm mặt An Như Ý, Chi Chi đã có linh cảm chẳng lành, quả nhiên không sai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi tái đi, không phản kháng, mà cũng chẳng thể phản kháng. Nàng chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời, cùng cung nữ từ từ quỳ xuống.
An Như Ý cúi mắt nhìn nàng, giọng đầy mỉa mai: “Thẩm Chi Chi, ngươi cũng lợi hại thật đấy! Bản cung hạ Hạc Đỉnh Hồng cho ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi tâm cơ đến mức ấy, tự tay làm ra rồi muốn vu khống hãm hại bản cung? Nếu không thì vì sao ngươi không ăn, lại để cho Ngô Phụng nghi ăn vào? Hả?”
“An Lương đệ minh xét, thϊếp thân nào dám? Hơn nữa tuyệt đối không thể có thứ đó.”
An Như Ý hừ lạnh một tiếng.
Nàng ta đương nhiên biết Chi Chi không dám, cũng biết nàng không thể nào có được loại thuốc ấy, nhưng nàng ta vẫn cứ ghét khuôn mặt kia.
Đến đây, An Như Ý ngẩng đầu, mở miệng bảo với thái giám bên cạnh: “Đi lấy cho bản cung một chút đồ.”
Thái giám nghe xong lập tức hiểu ý, vội vã chạy đi.
Cảm giác bất an trong lòng Chi Chi mỗi lúc một rõ rệt.
Không lâu sau, thái giám quay lại. Trong tay hắn là một cái bát khá lớn, bên trong đựng đầy đậu đỏ và đậu xanh.
Chi Chi lập tức hiểu mục đích của nàng ta.
Quả nhiên, khi cung nữ hất cái bát xuống đất, đậu đỏ đậu xanh văng tung tóe, An Lương đệ vẫn thản nhiên nhìn móng tay, chậm rãi nói:
Lúc này ít nhất đã là giờ Thân, khoảng ba đến năm giờ chiều. Một bát đậu như vậy, Chi Chi e rằng đến tối cũng chưa phân xong. Huống hồ tiết trời đã sang cuối thu, khí lạnh rõ rệt, chẳng bao lâu nữa tay nàng sẽ tê cứng không nghe lời, lại thêm ánh sáng dần tối, khó phân biệt rõ ràng, e rằng phải quỳ suốt cả đêm nơi này cũng nên.
“Lương đệ...”
An Như Ý mất kiên nhẫn, lập tức quát khẽ:
“Im miệng!”
Thế nhưng tiếng nói vừa dứt, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi của một thái giám: “Lương đệ, Thái tử đã về rồi!”
Tim An Như Ý khẽ run, sắc mặt liền thay đổi, giọng nói cũng dịu hẳn đi.
Thái giám kia nói tiếp, tốc độ cực nhanh: “Từ Huyền Đức môn vào, sắp đến rồi!”
Huyền Đức môn là cửa sau của Đông cung.
Từ Huyền Đức môn đi vào, dù Thái tử muốn về Quảng Dương cung hay Lệ Chính điện thì cũng đều phải đi ngang qua con đường này.
An Như Ý sốt ruột nói một câu: “Sao bây giờ mới báo!”
Nói rồi cũng chẳng cần nàng ta ra lệnh, cung nữ bên cạnh đã vội vàng cúi người nhặt cái bát dưới đất lên, cẩn thận giấu đi.
Mọi việc vừa làm xong thì còn chưa kịp cho Chi Chi đứng dậy, An Như Ý đã quay đầu lại và nhìn thấy bóng dáng Thái tử xuất hiện từ xa.
Chỗ này người đông, tầm nhìn lại trống trải, hơn nửa số cung nhân của nàng ta vây quanh phía sau con hồ ly tinh kia, vì vậy nàng ta đoán chắc Thái tử vừa tới là sẽ trông thấy ngay cảnh tượng bên này.
An Như Ý lập tức giấu tay ra sau lưng, dùng sức giật đứt xâu chuỗi pha lê đeo nơi cổ tay mình, sau đó quay đầu liếc xéo Chi Chi một cái đầy cảnh cáo, rồi nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, vui vẻ chạy về phía Phó Thừa Lễ.
1
0
2 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
