0 chữ
Chương 42
Chương 42
...
Đêm đó, Chi Chi gần như thức trắng, siết chặt chăn trong tay.
Hoàn toàn khác với đêm trước.
Đêm trước, nàng còn trăm phương ngàn kế nghĩ cách làm sao để tránh xa Phó Thừa Lễ, không dây dưa với hắn, thì đêm nay lại hoàn toàn ngược lại.
Nàng đang tìm cách tiếp cận hắn.
Tiếp cận thế nào để vừa khiến hắn tin tưởng, không nghi ngờ nàng là thám tử, lại vừa khiến hắn nảy sinh lòng che chở?
Hắn không giống những nam nhân nàng từng gặp trước đây.
Với người khác, chỉ cần nàng khẽ nhấc tay là họ lập tức bị nàng thu hút, nhưng Phó Thừa Lễ lại không như vậy.
Hắn lạnh lùng, bạc bẽo, rõ ràng rất không ưa nàng, hơn nữa dường như cũng chẳng hề ham mê sắc đẹp.
Hôm sau, Chi Chi giả ốm, mượn cớ nằm suốt một ngày không ra khỏi cửa, nhưng lại sai một tiểu thái giám đi dò la tin tức.
Phó Thừa Lễ vẫn không về qua đêm.
Sang ngày tiếp theo.
Nàng ở trong phòng suốt hai ngày hai đêm, cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, hoặc là vắt óc suy nghĩ, thế nhưng vẫn không nghĩ ra được cách nào. Đầu óc bắt đầu quay cuồng, cứ tiếp tục như vậy, e rằng không cần giả bệnh cũng sẽ thật sự đổ bệnh mất.
Vì thế đến chiều hôm đó, nàng không chịu nổi nữa, quyết định thay đổi tâm trạng và suy nghĩ, ra ngoài cùng cung nữ một chuyến.
Cẩm Nhi dìu nàng đi dạo loanh quanh gần Ngọc Loan Trai, không đi xa.
Vừa đi, cung nữ vừa khẽ nói: “Hậu sự của Ngô Phụng nghi đã được giải quyết rồi, nô tỳ trưa nay có hỏi tiểu thái giám ở Trường Xuân cung.”
Chi Chi nghe thấy ba chữ “Ngô Phụng nghi” thì vừa sợ vừa không nhịn được muốn nghe thêm, trong lòng còn mang theo một chút nghi hoặc.
Nghĩ vậy, nàng khẽ cất tiếng hỏi: “Cứ thế mà chết sao?”
Cẩm Nhi khẽ thở dài, gật đầu, giọng nói cũng thấp hẳn xuống: “An Lương đệ không cho lục soát phòng, một mực khẳng định mình không hạ độc, lại đúng lúc Thái tử không có mặt ở Đông cung. Đợi Thái tử trở về, dù có tang vật cũng đã bị xử lý hết rồi, còn có thể lục soát ra gì nữa? Mà cho dù có lục soát được thật, Ngô Phụng nghi đã mất mạng, An Lương đệ cũng chẳng qua chỉ bị xử một chút hình phạt mà thôi.”
Chi Chi rùng mình, lập tức hiểu được ý ngầm trong lời cung nữ.
Phụng nghi chỉ là một thị thϊếp, thân phận thấp hèn, mất đi một người như vậy, nhất là người mà Thái tử không đoái hoài cũng chẳng yêu chiều, thì e rằng còn không bằng một cung nữ.
Chi Chi càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, trán toát mồ hôi lạnh.
Từ sau vụ Ngô Phụng nghi, nàng càng thêm nhút nhát, đến giờ vẫn chưa hồi phục hẳn, giọng nói cũng yếu đi vài phần.
Đang lúc nàng thất thần suy nghĩ, từ sau hòn non bộ phía trước bỗng vang lên tiếng cười vui vẻ, ầm ĩ của một nữ tử.
Chi Chi vừa nghe thấy tiếng đó liền giật mình, thầm kêu không ổn, kéo cung nữ định quay người bỏ đi.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Nàng vừa mới xoay người cùng cung nữ thì phía sau đã truyền đến tiếng quát của Oanh Nhi, cung nữ thân cận của An Lương đệ: “Người nào! Đứng lại!”
Sống lưng Chi Chi lạnh toát, nàng lập tức dừng bước, run rẩy xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía đoàn người đang tiến đến.
An Như Ý vận một thân hoa phục, trang điểm vô cùng lộng lẫy, phía sau có hơn mười cung nữ và thái giám theo hầu, rõ ràng cũng là ra ngoài dạo chơi.
Vì đã không thể trốn thoát, Chi Chi đành phải đối mặt. Nàng chậm rãi cúi mình bái lạy, giọng nói vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn: “Thϊếp thân bái kiến An Lương đệ, xin thỉnh an An Lương đệ, An Lương đệ vạn phúc.”
Đêm đó, Chi Chi gần như thức trắng, siết chặt chăn trong tay.
Hoàn toàn khác với đêm trước.
Đêm trước, nàng còn trăm phương ngàn kế nghĩ cách làm sao để tránh xa Phó Thừa Lễ, không dây dưa với hắn, thì đêm nay lại hoàn toàn ngược lại.
Nàng đang tìm cách tiếp cận hắn.
Tiếp cận thế nào để vừa khiến hắn tin tưởng, không nghi ngờ nàng là thám tử, lại vừa khiến hắn nảy sinh lòng che chở?
Hắn không giống những nam nhân nàng từng gặp trước đây.
Với người khác, chỉ cần nàng khẽ nhấc tay là họ lập tức bị nàng thu hút, nhưng Phó Thừa Lễ lại không như vậy.
Hắn lạnh lùng, bạc bẽo, rõ ràng rất không ưa nàng, hơn nữa dường như cũng chẳng hề ham mê sắc đẹp.
Hôm sau, Chi Chi giả ốm, mượn cớ nằm suốt một ngày không ra khỏi cửa, nhưng lại sai một tiểu thái giám đi dò la tin tức.
Sang ngày tiếp theo.
Nàng ở trong phòng suốt hai ngày hai đêm, cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, hoặc là vắt óc suy nghĩ, thế nhưng vẫn không nghĩ ra được cách nào. Đầu óc bắt đầu quay cuồng, cứ tiếp tục như vậy, e rằng không cần giả bệnh cũng sẽ thật sự đổ bệnh mất.
Vì thế đến chiều hôm đó, nàng không chịu nổi nữa, quyết định thay đổi tâm trạng và suy nghĩ, ra ngoài cùng cung nữ một chuyến.
Cẩm Nhi dìu nàng đi dạo loanh quanh gần Ngọc Loan Trai, không đi xa.
Vừa đi, cung nữ vừa khẽ nói: “Hậu sự của Ngô Phụng nghi đã được giải quyết rồi, nô tỳ trưa nay có hỏi tiểu thái giám ở Trường Xuân cung.”
Chi Chi nghe thấy ba chữ “Ngô Phụng nghi” thì vừa sợ vừa không nhịn được muốn nghe thêm, trong lòng còn mang theo một chút nghi hoặc.
Nghĩ vậy, nàng khẽ cất tiếng hỏi: “Cứ thế mà chết sao?”
Chi Chi rùng mình, lập tức hiểu được ý ngầm trong lời cung nữ.
Phụng nghi chỉ là một thị thϊếp, thân phận thấp hèn, mất đi một người như vậy, nhất là người mà Thái tử không đoái hoài cũng chẳng yêu chiều, thì e rằng còn không bằng một cung nữ.
Chi Chi càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, trán toát mồ hôi lạnh.
Từ sau vụ Ngô Phụng nghi, nàng càng thêm nhút nhát, đến giờ vẫn chưa hồi phục hẳn, giọng nói cũng yếu đi vài phần.
Chi Chi vừa nghe thấy tiếng đó liền giật mình, thầm kêu không ổn, kéo cung nữ định quay người bỏ đi.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Nàng vừa mới xoay người cùng cung nữ thì phía sau đã truyền đến tiếng quát của Oanh Nhi, cung nữ thân cận của An Lương đệ: “Người nào! Đứng lại!”
Sống lưng Chi Chi lạnh toát, nàng lập tức dừng bước, run rẩy xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía đoàn người đang tiến đến.
An Như Ý vận một thân hoa phục, trang điểm vô cùng lộng lẫy, phía sau có hơn mười cung nữ và thái giám theo hầu, rõ ràng cũng là ra ngoài dạo chơi.
Vì đã không thể trốn thoát, Chi Chi đành phải đối mặt. Nàng chậm rãi cúi mình bái lạy, giọng nói vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn: “Thϊếp thân bái kiến An Lương đệ, xin thỉnh an An Lương đệ, An Lương đệ vạn phúc.”
2
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
