TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Giọng nói của nàng ta nhẹ nhàng, âm điệu trong trẻo như tiếng chim hoàng oanh, nhưng những lời thốt ra lại đầy sát khí.

Tim nhỏ của Chi Chi giật thót, nỗi sợ dâng lên từng đợt.

Huống hồ nàng đâu phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra An Lương đệ căm ghét mình. Cứ cho là nàng ta chỉ nói miệng vậy, nhưng nếu thật sự rơi vào tay nàng ta, nàng còn đường sống sao? Muốn thoát thân e còn khó hơn lên trời!

Thái tử phi nghe xong chỉ khẽ cười, giọng nói dịu dàng:

“An Lương đệ nói đùa rồi. Làm gì có yêu khí chứ, trên đời này lại có yêu quái sao?”

Khóe môi An Như Ý khẽ nhếch, hừ nhẹ một tiếng rồi ngẩng đầu lên, giọng nói cũng cao hơn hẳn:

“Thái tử phi ở trong cung lâu ngày, tất nhiên không hiểu rõ ngoài kia. Huynh trưởng của thϊếp thường ra chiến trường, đã gặp đủ loại chuyện, trên đời này cái gì cũng có. Thái tử phi làm sao dám khẳng định không tồn tại yêu quái? Nàng ta mang dáng vẻ thế kia, Thái tử phi thực sự định để nàng ta diện kiến Thái tử sao? Nếu chẳng may là một thứ dơ bẩn, tổn hại đến Thái tử, Thái tử phi gánh nổi hậu quả không?”

Vương thị chỉ mỉm cười nhạt: “An Lương đệ không cần quá lo lắng. Người là do Tào Công Công đưa đến, mà đã là người Tào Công Công đưa về, tức là đã được Thái tử cho phép từ trước. Người đã thuộc về Thái tử, bản cung sao có thể tự ý giao cho An Lương đệ?”

An Như Ý không chịu dừng lại, liền tiếp lời: “Không giao cũng được, thϊếp vẫn còn cách khác. Cứ thử lấy lửa thử thân đi, nếu là yêu thì tự nhiên không sợ lửa. Nếu Thái tử phi lo rằng nàng ta không phải yêu, sợ thiêu chết người sẽ khó ăn nói, vậy thì... chỉ cần thiêu một tay thôi cũng được...”

...

Vương thị lại mỉm cười, nụ cười dịu dàng trái ngược hẳn với vẻ kiêu ngạo của An Như Ý.

“Hôm nay An Lương đệ làm sao vậy? Sao lại lạ lùng như thế, có phải trong người không khỏe không? Có cần bản cung truyền thái y đến khám cho An Lương đệ không?”

Sắc mặt An Như Ý căng thẳng, tay siết chặt, trong lòng lập tức hiểu rõ ẩn ý châm chọc trong lời Thái tử phi, cũng nhìn ra được rằng con hồ ly tinh kia... đã được nàng ta bảo vệ rồi.

Nàng ta vốn quen thói nịnh hót Thái tử!

Vương thị nói xong liền từ từ chuyển ánh nhìn, nét mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn không còn để ý đến An Như Ý nữa mà quay xuống phân phó: “Dâng trà đi.”

Mấy cung nữ cúi mình hành lễ, sau đó lần lượt bưng trà đến đưa vào tay ba người Chi Chi.

Chi Chi trong lòng thấp thỏm lo sợ, lặng lẽ lắng nghe hai người kia đối đáp từng câu từng chữ. Một khắc trước còn đang sợ hãi cho tính mạng của mình, thoắt cái tình thế đã xoay chuyển, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức ngoan ngoãn nhận lấy chén trà, cùng hai người kia dâng trà lên Thái tử phi. Không cần cố ý liếc nhìn, nàng cũng biết ánh mắt của An Lương đệ từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi mình, cứ gắt gao dán chặt lên người nàng.

An Như Ý quả thực đang nhìn chằm chằm nàng, quan sát từng cử chỉ, từng đường nét khuôn mặt và thân thể thấp hèn ấy. Trên đời này làm gì có nữ nhân nào lại lẳиɠ ɭơ vô liêm sỉ đến thế! Từng ánh mắt, từng hơi thở của nàng đều Công khai mê hoặc nam nhân!

Cuối cùng, không khí trong điện cũng dần lắng xuống.

Thái tử phi đơn giản hỏi han vài câu.

4

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.