0 chữ
Chương 16
Chương 16
Tống Ngọc Thanh mặt mày tái nhợt. Hiện giờ trong triều, hai chữ “Thiên Các” thật sự còn đáng sợ hơn cả quỷ, dính líu dù chỉ một chút cũng có thể chết không có đất chôn thân.
Tống Ngọc Thanh càng hạ giọng hơn.
Chuyện này Hầu gia đã hỏi một lần rồi, hắn ta đương nhiên dám đảm bảo.
“Hầu gia cứ yên tâm. Cả hai người đều cực kỳ trong sạch, tuyệt đối không thể là người của Thiên Các. Đặc biệt là con ngựa gầy kia, nàng là một đứa nhát gan! Ngày hạ quan mua nàng về, nàng sợ tới mức chui luôn xuống gầm bàn, ôm chặt chân bàn, nói gì cũng không chịu ra. Bộ dạng như hoa lê đẫm mưa, run rẩy bần bật đó, tuyệt đối không thể là giả vờ. Người của Thiên Các đều là loại liều mạng, sao có thể có một kẻ nhát gan như thế được!”
Hắn vốn dĩ cũng biết chuyện ấy là không thể nào, chẳng qua là vì cẩn trọng nên mới hỏi lại lần nữa. Ninh Hồng Yến nghe xong, lại thêm vài phần yên tâm.
...
Tương Bình Thủy Tạ, ngày thứ tư.
Vũ khúc đẹp mắt do Vân Thu truyền dạy được đặt tên là “Danh Hoa”.
Ngay trong ngày đầu tiên, Thu Khởi Nhi đã nhận ra toàn bộ màn trình diễn này rõ ràng chỉ để làm nền cho Thẩm Chi Chi.
Vân Thu Nương cũng hoàn toàn biên đạo dựa trên những gì Thẩm Chi Chi có thể thực hiện.
Toàn bộ điệu múa hoàn toàn không có kỹ thuật vũ đạo nào đáng nói, đơn giản đến mức khó tin.
Thẩm Chi Chi quả thực không có chút nền tảng nào, không thể múa được những động tác hoa mỹ. Nhưng không ngờ nàng lại mang vẻ yêu mị, thân thể trắng trẻo mềm mại, dường như không có xương, có thể uốn thành bất cứ tư thế nào. Cả màn trình diễn, dù Thu Khởi Nhi có ghét đến đâu, cũng không thể nói ngược lòng rằng nàng múa không đẹp.
Thật sự tức chết!
Trái lại, suy nghĩ của Chi Chi lại hoàn toàn khác với Thu Khởi Nhi .
Nàng đang nghĩ mấy ngày nay Vô Uyển không có ai trông coi, nhất định sẽ có vô số sơ hở. Nếu không được chọn và không đến Tương Bình Thủy Tạ này, có lẽ nàng đã trốn thoát từ sớm.
Nhưng bây giờ thì không thể.
Ngày nào nàng cũng bị vô số ánh mắt theo dõi, cảm giác thật sự rất khó chịu.
Lúc ở Vô Uyển là không có cơ hội để chạy, còn hiện tại là hoàn toàn không thể trốn đi.
Nhưng đã bốn ngày rồi, dù không ai nói rõ, chuyện thế này đối với Chi Chi cũng chẳng còn lạ lẫm.
Nàng dường như đã hiểu vì sao Ninh Hồng Yến lại cho người kiểm tra thân thể nàng, hiểu vì sao Vân Thu Nương lại để nàng đứng đầu trong đội vũ cơ, và cũng hiểu được yến tiệc lần này thực chất là vì điều gì.
Từ Tống An đến Triệu Bá gia, từ Tống Ngọc Thanh đến Ninh Hồng Yến, lại nghĩ đến mẹ của mình.
Chi Chi cảm thấy hiện tại chỉ là chuyện cũ lặp lại, Ninh Hồng Yến e rằng lại muốn dâng nàng cho một người nam nhân khác.
Phải nói rằng, cho dù trong hoàn cảnh này, Chi Chi cũng chẳng có chút mong đợi nào.
Khác biệt ở chỗ nào chứ?
Cùng lắm chỉ là đổi từ lão già háo sắc này sang lão già háo sắc khác.
Đến tay người tiếp theo, không chừng chẳng bao lâu lại bị đưa tiếp cho một lão già khác.
Tất nhiên là chạy trốn thì vẫn tốt hơn.
Nhưng sự việc đã đến nước này, nếu đã không thể thoát, chẳng phải đây cũng xem như một cơ hội để rời khỏi Vô Uyển hay sao. Cứ tạm thời đi từng bước rồi tính tiếp.
Chỉ là yến tiệc lần này không biết là dành cho lão già nào tới đây.
Tống Ngọc Thanh càng hạ giọng hơn.
Chuyện này Hầu gia đã hỏi một lần rồi, hắn ta đương nhiên dám đảm bảo.
“Hầu gia cứ yên tâm. Cả hai người đều cực kỳ trong sạch, tuyệt đối không thể là người của Thiên Các. Đặc biệt là con ngựa gầy kia, nàng là một đứa nhát gan! Ngày hạ quan mua nàng về, nàng sợ tới mức chui luôn xuống gầm bàn, ôm chặt chân bàn, nói gì cũng không chịu ra. Bộ dạng như hoa lê đẫm mưa, run rẩy bần bật đó, tuyệt đối không thể là giả vờ. Người của Thiên Các đều là loại liều mạng, sao có thể có một kẻ nhát gan như thế được!”
Hắn vốn dĩ cũng biết chuyện ấy là không thể nào, chẳng qua là vì cẩn trọng nên mới hỏi lại lần nữa. Ninh Hồng Yến nghe xong, lại thêm vài phần yên tâm.
Tương Bình Thủy Tạ, ngày thứ tư.
Vũ khúc đẹp mắt do Vân Thu truyền dạy được đặt tên là “Danh Hoa”.
Ngay trong ngày đầu tiên, Thu Khởi Nhi đã nhận ra toàn bộ màn trình diễn này rõ ràng chỉ để làm nền cho Thẩm Chi Chi.
Vân Thu Nương cũng hoàn toàn biên đạo dựa trên những gì Thẩm Chi Chi có thể thực hiện.
Toàn bộ điệu múa hoàn toàn không có kỹ thuật vũ đạo nào đáng nói, đơn giản đến mức khó tin.
Thẩm Chi Chi quả thực không có chút nền tảng nào, không thể múa được những động tác hoa mỹ. Nhưng không ngờ nàng lại mang vẻ yêu mị, thân thể trắng trẻo mềm mại, dường như không có xương, có thể uốn thành bất cứ tư thế nào. Cả màn trình diễn, dù Thu Khởi Nhi có ghét đến đâu, cũng không thể nói ngược lòng rằng nàng múa không đẹp.
Thật sự tức chết!
Trái lại, suy nghĩ của Chi Chi lại hoàn toàn khác với Thu Khởi Nhi .
Nhưng bây giờ thì không thể.
Ngày nào nàng cũng bị vô số ánh mắt theo dõi, cảm giác thật sự rất khó chịu.
Lúc ở Vô Uyển là không có cơ hội để chạy, còn hiện tại là hoàn toàn không thể trốn đi.
Nhưng đã bốn ngày rồi, dù không ai nói rõ, chuyện thế này đối với Chi Chi cũng chẳng còn lạ lẫm.
Nàng dường như đã hiểu vì sao Ninh Hồng Yến lại cho người kiểm tra thân thể nàng, hiểu vì sao Vân Thu Nương lại để nàng đứng đầu trong đội vũ cơ, và cũng hiểu được yến tiệc lần này thực chất là vì điều gì.
Từ Tống An đến Triệu Bá gia, từ Tống Ngọc Thanh đến Ninh Hồng Yến, lại nghĩ đến mẹ của mình.
Phải nói rằng, cho dù trong hoàn cảnh này, Chi Chi cũng chẳng có chút mong đợi nào.
Khác biệt ở chỗ nào chứ?
Cùng lắm chỉ là đổi từ lão già háo sắc này sang lão già háo sắc khác.
Đến tay người tiếp theo, không chừng chẳng bao lâu lại bị đưa tiếp cho một lão già khác.
Tất nhiên là chạy trốn thì vẫn tốt hơn.
Nhưng sự việc đã đến nước này, nếu đã không thể thoát, chẳng phải đây cũng xem như một cơ hội để rời khỏi Vô Uyển hay sao. Cứ tạm thời đi từng bước rồi tính tiếp.
Chỉ là yến tiệc lần này không biết là dành cho lão già nào tới đây.
4
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
