0 chữ
Chương 15
Chương 15
Nếu người chịu đến, mọi chuyện vẫn còn hy vọng.
Nhưng nếu người không đến, cả phủ họ Ninh... sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Trên trời bỗng vang lên một tiếng sét rền, ánh sáng chói lòa khiến thư phòng sáng bừng lên trong thoáng chốc.
Giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên gương mặt căng cứng của Ninh Hồng Yến.
...
Đông cung, điện Lệ Chính.
Ngoài cửa sổ, mưa như sợi, rơi tí tách xuống hồ nước được xây viền bằng đá bạch ngọc. Bèo nổi khẽ dạt, gợn nước lan ra từng vòng mảnh.
Chính điện rộng lớn, rèm châu buông thẳng đến nền. Trên đỉnh lư hương mạ vàng, khói mỏng lượn lờ bốc lên, từng vòng từng vòng uốn quanh không trung, khiến gian phòng tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.
Trên án thư, ngọc nghiên hình cóc vàng óng, tấu chương xếp chồng chỉnh tề.
Một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng khép bản tấu vừa xem, tiện tay ném sang một bên, phát ra một tiếng “bốp”, rồi lập tức đổi sang bản kế tiếp.
“Trình đi.”
Người nam nhân không ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng hờ hững.
Phía dưới, Tào Công Công khom lưng, nở nụ cười nịnh nọt: “Vâng, Điện hạ, Ngu Tướng quân đã đến.”
“Cho truyền.”
“Vâng.”
Nói rồi, Tào Công Công đứng thẳng dậy, phất trần trong tay xoay nhẹ một cái, nhanh chóng rời khỏi điện.
Chẳng bao lâu sau, một nam tử độ chừng hai mươi ba hoặc hai mươi tư tuổi được dẫn vào.
Tào Công Công tiếp nhận vật trong tay người kia, rồi dâng lên trước mặt Thái tử.
Nam tử nọ hàng mi dài khẽ động, chỉ hờ hững liếc qua một cái.
Phía dưới, Ngu Việt cất tiếng: “Ninh Hồng Yến này rốt cuộc là một lão hồ ly tính toán sai lầm, hay là một con sói đội lốt cừu? Điện hạ có phải vẫn luôn lo lắng y là người của Thiên Các không?”
Người đang ngồi trước án khẽ mím môi, không đáp lời, đặt tập tấu chương xuống rồi dựa lưng vào ghế. Tay áo trắng như tuyết phất nhẹ theo một động tác tùy ý.
“Ta không phải lo hắn là người của Thiên Các, trái lại, còn lo hắn không phải.”
(Ghi chú của người dịch:
Thiên Các: mật danh của một tổ chức dân gian thuộc phe cánh Tần Vương, sẽ được giải thích rõ hơn trong các chương sau của truyện.)
Tương Bình Hầu phủ
Ninh Hồng Yến cả buổi chiều đều ở trong thư phòng, không rời nửa bước.
Mãi đến khi gần hoàng hôn, tiếng ủng đi mưa đạp nước bên ngoài vang dồn dập, gần như chạy như bay.
Hắn nghe thấy động tĩnh, lập tức đứng dậy. Mở cửa ra thì thấy đúng là người mà hắn đã phái đi.
Người kia thở hổn hển không ngừng, nhưng chưa cần mở miệng, nụ cười trên mặt đã chứng minh tất cả.
“Hầu gia, Hầu gia!”
Trái tim treo lơ lửng ba ngày của Ninh Hồng Yến đến lúc này mới thật sự buông xuống. Trên mặt hiện rõ ý cười, hắn ta thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó...
Hắn ta không khỏi nhớ tới “ngựa gầy” trong đêm mưa thu hôm ấy, lập tức phái người đi gọi Tống Ngọc Thanh, người đã dâng nàng vào phủ đến.
Thái tử bẩm sinh đa nghi nhưng trong xương tủy lại cực kỳ kiên nhẫn.
Việc hắn có dự yến tiệc hay không là một chuyện.
Nếu đã đến, việc có nhận mỹ nhân hay không lại là chuyện khác.
Lần này là hành động tạ tội và lấy lòng Thái tử của hắn. Nếu thực sự thuận lợi, mọi việc có thể chuyển nguy thành an. Vì vậy, người được chọn phải tuyệt đối trong sạch, không được phép có bất kỳ sai sót nào.
Chờ đến khi Tống Ngọc Thanh tới nơi, Ninh Hồng Yến mở cửa nói thẳng, hạ giọng và đi ngay vào chuyện chính.
“Nữ nhân kia, ngươi dám đảm bảo nàng tuyệt đối không phải người của Thiên Các không?”
Nhưng nếu người không đến, cả phủ họ Ninh... sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Trên trời bỗng vang lên một tiếng sét rền, ánh sáng chói lòa khiến thư phòng sáng bừng lên trong thoáng chốc.
Giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên gương mặt căng cứng của Ninh Hồng Yến.
...
Đông cung, điện Lệ Chính.
Ngoài cửa sổ, mưa như sợi, rơi tí tách xuống hồ nước được xây viền bằng đá bạch ngọc. Bèo nổi khẽ dạt, gợn nước lan ra từng vòng mảnh.
Chính điện rộng lớn, rèm châu buông thẳng đến nền. Trên đỉnh lư hương mạ vàng, khói mỏng lượn lờ bốc lên, từng vòng từng vòng uốn quanh không trung, khiến gian phòng tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.
Trên án thư, ngọc nghiên hình cóc vàng óng, tấu chương xếp chồng chỉnh tề.
Một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng khép bản tấu vừa xem, tiện tay ném sang một bên, phát ra một tiếng “bốp”, rồi lập tức đổi sang bản kế tiếp.
Người nam nhân không ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng hờ hững.
Phía dưới, Tào Công Công khom lưng, nở nụ cười nịnh nọt: “Vâng, Điện hạ, Ngu Tướng quân đã đến.”
“Cho truyền.”
“Vâng.”
Nói rồi, Tào Công Công đứng thẳng dậy, phất trần trong tay xoay nhẹ một cái, nhanh chóng rời khỏi điện.
Chẳng bao lâu sau, một nam tử độ chừng hai mươi ba hoặc hai mươi tư tuổi được dẫn vào.
Tào Công Công tiếp nhận vật trong tay người kia, rồi dâng lên trước mặt Thái tử.
Nam tử nọ hàng mi dài khẽ động, chỉ hờ hững liếc qua một cái.
Phía dưới, Ngu Việt cất tiếng: “Ninh Hồng Yến này rốt cuộc là một lão hồ ly tính toán sai lầm, hay là một con sói đội lốt cừu? Điện hạ có phải vẫn luôn lo lắng y là người của Thiên Các không?”
Người đang ngồi trước án khẽ mím môi, không đáp lời, đặt tập tấu chương xuống rồi dựa lưng vào ghế. Tay áo trắng như tuyết phất nhẹ theo một động tác tùy ý.
(Ghi chú của người dịch:
Thiên Các: mật danh của một tổ chức dân gian thuộc phe cánh Tần Vương, sẽ được giải thích rõ hơn trong các chương sau của truyện.)
Tương Bình Hầu phủ
Ninh Hồng Yến cả buổi chiều đều ở trong thư phòng, không rời nửa bước.
Mãi đến khi gần hoàng hôn, tiếng ủng đi mưa đạp nước bên ngoài vang dồn dập, gần như chạy như bay.
Hắn nghe thấy động tĩnh, lập tức đứng dậy. Mở cửa ra thì thấy đúng là người mà hắn đã phái đi.
Người kia thở hổn hển không ngừng, nhưng chưa cần mở miệng, nụ cười trên mặt đã chứng minh tất cả.
“Hầu gia, Hầu gia!”
Trái tim treo lơ lửng ba ngày của Ninh Hồng Yến đến lúc này mới thật sự buông xuống. Trên mặt hiện rõ ý cười, hắn ta thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hắn ta không khỏi nhớ tới “ngựa gầy” trong đêm mưa thu hôm ấy, lập tức phái người đi gọi Tống Ngọc Thanh, người đã dâng nàng vào phủ đến.
Thái tử bẩm sinh đa nghi nhưng trong xương tủy lại cực kỳ kiên nhẫn.
Việc hắn có dự yến tiệc hay không là một chuyện.
Nếu đã đến, việc có nhận mỹ nhân hay không lại là chuyện khác.
Lần này là hành động tạ tội và lấy lòng Thái tử của hắn. Nếu thực sự thuận lợi, mọi việc có thể chuyển nguy thành an. Vì vậy, người được chọn phải tuyệt đối trong sạch, không được phép có bất kỳ sai sót nào.
Chờ đến khi Tống Ngọc Thanh tới nơi, Ninh Hồng Yến mở cửa nói thẳng, hạ giọng và đi ngay vào chuyện chính.
“Nữ nhân kia, ngươi dám đảm bảo nàng tuyệt đối không phải người của Thiên Các không?”
3
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
