0 chữ
Chương 4
Chương 4: Quá xấu, mang đi!
"Két..."
Cánh cổng hoàng cung quá lớn, quá dày nặng, cho dù hàng năm được bảo dưỡng, lúc đóng mở vẫn phát ra âm thanh khiến người ta dựng tóc gáy.
Không biết có phải do chạng vạng ngày mưa hay không, Dung Mục cứ thấy hoàng cung âm trầm đáng sợ.
Y gắng sức quay đầu, đập vào mắt là một đôi ủng gấm màu đen đỏ đan xen, hướng lên trên là góc áo màu đen đẹp đẽ quý phái thêu chỉ vàng, đúng là ba loại màu chỉ người có thân phận cao quý mới dùng, tổ hợp lại không bên nào chấn áp bên nào, tất cả đều phụ trợ cho sự tồn tại của chủ nhân nó.
Thân hoa quá lùn, lại đặt ở trong góc, Dung Mục buộc phải ngẩng đầu mới thấy tên thái giám cúi đầu cun cút đi theo phía sau một nam nhân, cho dù có ô che, người tới vẫn ướt non nửa bả vai, có thể thấy được người này cao lớn thế nào.
Dung Mục lại rướn cổ nhìn lên cao, yên lặng đến quỷ dị, mặt nước trong lu nổi lên gợn sóng.
Nam nhân tóc dài búi cao, có lẽ do thời gian đã muộn, trên đầu hắn không cài trâm, dưới ánh sáng mông lung không nhìn rõ mặt mày, chỉ thấy một đoạn sống mũi cao thẳng cùng đôi môi nhạt màu và cái cằm cương nghị.
Hậu duệ quý tộc chân chính, cho dù xuất hiện trong cảnh tượng quỷ dị, trên người vẫn toát ra khí chất thiên hạ phải quỳ dưới chân ta.
Dung Mục sụm nụ, nghe thấy đối phương mở miệng nói câu đầu tiên: "Xấu quá, mang đi."
Tên thái giám đi cùng vội vàng "dạ" một tiếng, hành vi cử chỉ giống như đã sớm tập mãi thành quen.
Dung Mục vừa hưởng thụ được chút ấm áp: "..."
"Từ đã, thư của Mẫn Không đâu?"
Lang Hỉ vội vàng dừng bước, trình thư lên: "Bẩm bệ hạ, ở đây ạ."
Thương Từ Trú rũ mắt nhận thư, mở ra dưới ánh nến. Lang Hỉ không nhận được lệnh mới, đành phải cẩn thận quan sát sắc mặt của chủ tử, lại nhìn lu hoa, nhất thời chân tay lóng ngóng, không dám vọng đoán tâm tư vị này, chỉ còn cách lui qua một bên đứng hầu.
Ánh nến chiếu tới gần bàn để sách, dưới bàn là Dung Mục đang ngồi xổm.
Càng tới gần, hơi thở áp lực đầy tính uy hϊếp kia càng mãnh liệt, Dung Mục biết, dù xem nhiều phim cung đấu, đọc nhiều sách sử đến đâu so ra vẫn kém hoàng đế hàng thật giá thật đứng ở trước mặt, huống chi vị hoàng đế này không mập, trên người tỏa ra uy nghi của một bậc đế vương thành thục.
Cảm giác ấy mới thật sự là... kí©h thí©ɧ.
Nhịp tim Dung Mục dần mất khống chế, tâm thái có chút xa lạ nhưng bình thản, lần đầu tiên Dung Mục làm hoa, nào biết đây là hiện tượng quỷ quái gì, giữa lúc cảm xúc dao động lặng lẽ tràn ra một mùi hương thanh khiết, mát lạnh.
Cánh cổng hoàng cung quá lớn, quá dày nặng, cho dù hàng năm được bảo dưỡng, lúc đóng mở vẫn phát ra âm thanh khiến người ta dựng tóc gáy.
Không biết có phải do chạng vạng ngày mưa hay không, Dung Mục cứ thấy hoàng cung âm trầm đáng sợ.
Y gắng sức quay đầu, đập vào mắt là một đôi ủng gấm màu đen đỏ đan xen, hướng lên trên là góc áo màu đen đẹp đẽ quý phái thêu chỉ vàng, đúng là ba loại màu chỉ người có thân phận cao quý mới dùng, tổ hợp lại không bên nào chấn áp bên nào, tất cả đều phụ trợ cho sự tồn tại của chủ nhân nó.
Thân hoa quá lùn, lại đặt ở trong góc, Dung Mục buộc phải ngẩng đầu mới thấy tên thái giám cúi đầu cun cút đi theo phía sau một nam nhân, cho dù có ô che, người tới vẫn ướt non nửa bả vai, có thể thấy được người này cao lớn thế nào.
Nam nhân tóc dài búi cao, có lẽ do thời gian đã muộn, trên đầu hắn không cài trâm, dưới ánh sáng mông lung không nhìn rõ mặt mày, chỉ thấy một đoạn sống mũi cao thẳng cùng đôi môi nhạt màu và cái cằm cương nghị.
Hậu duệ quý tộc chân chính, cho dù xuất hiện trong cảnh tượng quỷ dị, trên người vẫn toát ra khí chất thiên hạ phải quỳ dưới chân ta.
Dung Mục sụm nụ, nghe thấy đối phương mở miệng nói câu đầu tiên: "Xấu quá, mang đi."
Tên thái giám đi cùng vội vàng "dạ" một tiếng, hành vi cử chỉ giống như đã sớm tập mãi thành quen.
Dung Mục vừa hưởng thụ được chút ấm áp: "..."
"Từ đã, thư của Mẫn Không đâu?"
Lang Hỉ vội vàng dừng bước, trình thư lên: "Bẩm bệ hạ, ở đây ạ."
Ánh nến chiếu tới gần bàn để sách, dưới bàn là Dung Mục đang ngồi xổm.
Càng tới gần, hơi thở áp lực đầy tính uy hϊếp kia càng mãnh liệt, Dung Mục biết, dù xem nhiều phim cung đấu, đọc nhiều sách sử đến đâu so ra vẫn kém hoàng đế hàng thật giá thật đứng ở trước mặt, huống chi vị hoàng đế này không mập, trên người tỏa ra uy nghi của một bậc đế vương thành thục.
Cảm giác ấy mới thật sự là... kí©h thí©ɧ.
Nhịp tim Dung Mục dần mất khống chế, tâm thái có chút xa lạ nhưng bình thản, lần đầu tiên Dung Mục làm hoa, nào biết đây là hiện tượng quỷ quái gì, giữa lúc cảm xúc dao động lặng lẽ tràn ra một mùi hương thanh khiết, mát lạnh.
8
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
