0 chữ
Chương 28
Chương 28: Túi hoa di động hình người
Hiện tại Bích Giáng Tuyết hầu như mỗi ngày đều do Dung Mục đích thân chăm sóc, y uống sương sớm là bản thể đang uống, y phơi nắng là bản thể đang phơi nắng, cho nên tinh thần Dung Mục sáng lạn dẫn đến Bích Giáng Tuyết cũng cao thêm một đoạn.
Cùng với đó chính là màu sắc ở đỉnh nụ hoa đã có sự thay đổi.
“Màu tím à…”
Hoa sen trắng sao lại mọc ra màu tím.
Dung Mục khom lưng cẩn thận quan sát một hồi rồi quay đầu nhìn Minh Xuân đang chờ lệnh của mình.
Y dường như đã hiểu vì sao hai ngày qua luôn có người ngẩn ngơ nhìn gương mặt này của y.
Dung Mục nghiêm túc nhìn bản thể của mình, nhỏ giọng cảnh cáo: “Ngươi tạm thời tự bế một thời gian, bây giờ vẫn chưa đến lúc nở hoa, chờ quan hệ của ta và hoàng đế khá hơn… Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi có thể quang minh chính đại xuất hiện cùng ta, chúng ta đến Nam Đại làm đoàn sủng! Nếu hiện tại ngươi nở, đến lúc đó hai ta có đi được hay không cũng chưa chắc! Ngươi nhớ lấy, hôm nay ta phải thay hoàng đế làm một chuyện lớn.”
Y yên lặng không một tiếng động sờ soạng đỉnh nụ hoa, bất đắc dĩ than một tiếng.
Không ai có thể nói cho y biết sen Phật một khi nở rộ, tự thân mang hiệu quả câu hồn nhϊếp phách, nếu chỉ là hoa còn đỡ, những người kia sẽ coi như trân phẩm kỳ lạ, chủ yếu là y tiến hóa ra từ trong hoa.
Y chính xác là cái túi hoa di động hình người!
Cũng may, trái ngược với phản ứng mê luyến của những người khác, có thể nhìn ra hoàng đế bảo vệ trinh tiết của mình kỹ lưỡng cỡ nào.
Mang theo tâm tình nửa phức tạp nửa bội phục này, Dung Mục dẫn Minh Xuân lần đầu bước ra khỏi Tử Viên Điện của đế vương, y thầm nghĩ thừa dịp này nhìn xem giữa mình và bản thể có mối liên hệ không thể tách rời hay không.
Không biết tên bạo quân kia đã tạo thanh thế gì cho y, dọc đường đi người nhìn thấy y đều quay người đầy kiêng dè, Dung Mục đi một quãng đường, đến cái mặt người hoàn chỉnh cũng không thấy.
Sau khi rẽ qua mấy cung tường, vài nhành liễu bên kia tường cao rũ xuống chọc vào tóc Dung Mục, chóp mũi ngoài hương sen còn có hương bách hoa trộn lẫn với mùi son phấn.
Dung Mục tản bộ chậm rãi, Minh Xuân đi sát theo sau y, thi thoảng lại nhắc nhở y phải rẽ chỗ nào. Lại qua một cung tường đỏ ngói xanh, ánh mặt trời chiếu xuống ngói lưu ly hắt ngược lên gương mặt của Dung Mục, y giơ tay ngắt một đóa hoa, thấy cách đó không xa trong vườn hoa là những gương mặt muôn hình muôn vẻ.
Nếu không phải mắc chứng nghiện xã giao, nói thật rất khó sống sót nổi trong môi trường này.
Cũng may mặt Dung Mục cho y tự tin rất lớn, đang định cất bước vào vườn hoa thì nghe thấy Minh Xuân hành lễ với bên cạnh: “Gặp qua ba vị thị quân.”
Đáy lòng Dung Mục ồ một tiếng, quay đầu nhìn lại.
Bạo quân thật có diễm phúc.
Ba mỹ nam với ba khí chất, diện mạo mỗi người mỗi vẻ, động tác nhất trí nhìn mặt Dung Mục, sau một lúc mới có người cúi đầu hành lễ.
“Trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay được gặp Dung thị quân mới biết ta chỉ là bùn đất dưới hoa, hổ thẹn không bằng.”
Nơi xa có mấy quý nữ đang tụ tập uống rượu mua vui, thỉnh thoảng dùng khăn che mặt ngắm nghĩa xung quanh giống như đã thấy được sự náo nhiệt của bọn họ bên này.
Không đến một lát tất cả đều nhìn chằm chằm thiếu niên lang mặc áo xanh đi đầu, khe khẽ nói nhỏ.
Dung Mục đáp lễ ra hình ra dạng: “Không biết các vị xưng hô thế nào?”
Nam tử có tướng mạo văn nhã dẫn đầu mở miệng: “Bẩm thị quân, ta tên Lam Quý.” Nói xong chỉ vào vị hai tay xoắn lấy nhau, thơ thẩn như đi vào cõi thần tiên bên cạnh: “Hắn là Lục Phục.” Cuối cùng nhìn về phía vị thứ ba muốn nhìn Dung Mục lại không dám nhìn: “Hắn là Hồng Sương, chúng ta phụng lệnh bệ tới cùng Dung thị quân tham gia hội thưởng hoa.”
Dung Mục: “…”
Cùng với đó chính là màu sắc ở đỉnh nụ hoa đã có sự thay đổi.
“Màu tím à…”
Hoa sen trắng sao lại mọc ra màu tím.
Dung Mục khom lưng cẩn thận quan sát một hồi rồi quay đầu nhìn Minh Xuân đang chờ lệnh của mình.
Y dường như đã hiểu vì sao hai ngày qua luôn có người ngẩn ngơ nhìn gương mặt này của y.
Dung Mục nghiêm túc nhìn bản thể của mình, nhỏ giọng cảnh cáo: “Ngươi tạm thời tự bế một thời gian, bây giờ vẫn chưa đến lúc nở hoa, chờ quan hệ của ta và hoàng đế khá hơn… Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi có thể quang minh chính đại xuất hiện cùng ta, chúng ta đến Nam Đại làm đoàn sủng! Nếu hiện tại ngươi nở, đến lúc đó hai ta có đi được hay không cũng chưa chắc! Ngươi nhớ lấy, hôm nay ta phải thay hoàng đế làm một chuyện lớn.”
Không ai có thể nói cho y biết sen Phật một khi nở rộ, tự thân mang hiệu quả câu hồn nhϊếp phách, nếu chỉ là hoa còn đỡ, những người kia sẽ coi như trân phẩm kỳ lạ, chủ yếu là y tiến hóa ra từ trong hoa.
Y chính xác là cái túi hoa di động hình người!
Cũng may, trái ngược với phản ứng mê luyến của những người khác, có thể nhìn ra hoàng đế bảo vệ trinh tiết của mình kỹ lưỡng cỡ nào.
Mang theo tâm tình nửa phức tạp nửa bội phục này, Dung Mục dẫn Minh Xuân lần đầu bước ra khỏi Tử Viên Điện của đế vương, y thầm nghĩ thừa dịp này nhìn xem giữa mình và bản thể có mối liên hệ không thể tách rời hay không.
Không biết tên bạo quân kia đã tạo thanh thế gì cho y, dọc đường đi người nhìn thấy y đều quay người đầy kiêng dè, Dung Mục đi một quãng đường, đến cái mặt người hoàn chỉnh cũng không thấy.
Dung Mục tản bộ chậm rãi, Minh Xuân đi sát theo sau y, thi thoảng lại nhắc nhở y phải rẽ chỗ nào. Lại qua một cung tường đỏ ngói xanh, ánh mặt trời chiếu xuống ngói lưu ly hắt ngược lên gương mặt của Dung Mục, y giơ tay ngắt một đóa hoa, thấy cách đó không xa trong vườn hoa là những gương mặt muôn hình muôn vẻ.
Nếu không phải mắc chứng nghiện xã giao, nói thật rất khó sống sót nổi trong môi trường này.
Cũng may mặt Dung Mục cho y tự tin rất lớn, đang định cất bước vào vườn hoa thì nghe thấy Minh Xuân hành lễ với bên cạnh: “Gặp qua ba vị thị quân.”
Đáy lòng Dung Mục ồ một tiếng, quay đầu nhìn lại.
Bạo quân thật có diễm phúc.
“Trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay được gặp Dung thị quân mới biết ta chỉ là bùn đất dưới hoa, hổ thẹn không bằng.”
Nơi xa có mấy quý nữ đang tụ tập uống rượu mua vui, thỉnh thoảng dùng khăn che mặt ngắm nghĩa xung quanh giống như đã thấy được sự náo nhiệt của bọn họ bên này.
Không đến một lát tất cả đều nhìn chằm chằm thiếu niên lang mặc áo xanh đi đầu, khe khẽ nói nhỏ.
Dung Mục đáp lễ ra hình ra dạng: “Không biết các vị xưng hô thế nào?”
Nam tử có tướng mạo văn nhã dẫn đầu mở miệng: “Bẩm thị quân, ta tên Lam Quý.” Nói xong chỉ vào vị hai tay xoắn lấy nhau, thơ thẩn như đi vào cõi thần tiên bên cạnh: “Hắn là Lục Phục.” Cuối cùng nhìn về phía vị thứ ba muốn nhìn Dung Mục lại không dám nhìn: “Hắn là Hồng Sương, chúng ta phụng lệnh bệ tới cùng Dung thị quân tham gia hội thưởng hoa.”
Dung Mục: “…”
7
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
