0 chữ
Chương 16
Chương 16: Dạng chó hình người
Thị vệ đại ca đang âm thầm cảm thán thì thấy vị tiểu thần tiên làm người ta như tắm mình trong gió xuân kia ngồi xổm trước một bụi hoa ven đường, cung nữ Tử Viên Điện cẩn thận vén vạt áo cho y, sau đó hai người trơ mắt nhìn Dung Mục vuốt lá xanh, đưa giọt sương trong suốt tới gần cánh môi, cứ thế uống vào, còn phát ra một tiếng thở dài thoả mãn.
Thị vệ: “…”
Minh Xuân: “!”
Minh Xuân kinh hô: “Ối! Công tử!”
Dung Mục đói gần chết đâu thèm bận tâm người khác có thấy mình giống kẻ tâm thần hay không, vội vàng tìm thêm mấy tán lá màu xanh lục khỏe mạnh đọng sương, đảo mắt lại uống thêm vài ngụm sương sớm, lúc này toàn thân mới xem như thoải mái, cổ họng khát khô cũng dễ chịu hơn nhiều.
Minh Xuân sắp khóc đến nơi rồi, xoay người muốn tìm Lang công công xin chỉ thị, ai biết Lang Hỉ đã chạy tới thiên điện chia thức ăn từ bao giờ, trong lúc nhất thời, toàn bộ nội thị cung nữ cộng thêm Hắc Giáp Vệ Tử của Viên Điện từ trong ra ngoài đều ngây dại nhìn Dung Mục.
Dung Mục vùi đầu vào lót dạ không hề hay biết, xong xuôi y lại chạy về chỗ bản thể của mình vuốt ve thưởng thức một hồi, hoa sen trước mắt chỉ có mùi hương phiêu tán, nụ hoa vẫn chưa hé nở, không biết lúc nở rộ sẽ thế nào, có đẹp bằng những đóa sen y thấy trong đầm sen thời hiện đại hay không?
Dung Mục vươn eo, ăn uống vừa đủ còn để bụng lát nữa ăn cùng hoàng đế, cũng không biết hắn có phát hiện ra không…
“Các ngươi đang làm gì.” Bên ngoài Tử Viên Điện đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp.
Cả một điện người lúc này mới như sống lại, rối tinh rối mù quỳ đầy đất thỉnh tội, Dung Mục nghe tiếng đầu gối va chạm với mặt đất cộp cộp cộp mà ê răng, sau đó y thấy hoàng đế cất bước, vạt áo cao quý lướt qua ngưỡng cửa.
Thương Từ Trú chậm rì rì đi đến trước mặt Dung Mục: “Đêm qua không rõ lắm, ban ngày mới thấy thị quân của trẫm thật đẹp, những người này nhìn khanh đến ngây dại cả rồi.”
Minh Xuân cách gần nhất đã bắt đầu run cầm cập.
Dung Mục nhìn hoàng đế cười giả tạo, trong lòng thầm mắng một câu không phải người… Vị chủ tử này đúng là dạng chó hình người, bên ngoài tô vàng nạm bạc, bên trong hỏng nát mục rữa.
Dung Mục đánh giá thân phận nhân vật của mình, y chớp mắt, cổ tay áo to rộng nhoáng lên, mấy bông hoa vừa rồi bị y trộm giấu lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.
Thấy nhiều gương mặt sợ hãi rồi, thấy một kẻ không sợ mình quả thật cực kỳ đáng chú ý, Thương Từ Trú nhìn người nọ đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng thay bằng vẻ linh động, vui mừng.
Tốc độ thay đổi sắc mặt quá nhanh, nếu không phải Thương Từ Trú thời khắc chú ý đến y, chỉ sợ sẽ bị y lừa qua cửa.
“Bệ hạ đói lả rồi đi, mau tới ăn sáng!”
Câu nói quen thuộc làm Thương Từ Trú khựng lại, thừa dịp này Dung Mục kéo tay hoàng đế, nhét mấy bông hoa rụng cánh lả tả vào bàn tay to rộng của người nọ.
Mái tóc dài tỏa hương thoang thoảng của thiếu niên được buộc lại bằng một một sợi dây màu tím bạc, đôi mắt hơi vểnh cực kỳ sinh động, bừng bừng sức sống như vạn vật ngày xuân.
Đó là vẻ đẹp tươi mới mà Thương Từ Trú chưa bao giờ thấy, thế nên có trong nháy mắt hắn hoảng hốt về kế hoạch của mình.
Nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt, sau đó Thương Từ Trú nhớ tới mục đích chân chính mình giữ lại Dung Mục.
Thị vệ: “…”
Minh Xuân: “!”
Minh Xuân kinh hô: “Ối! Công tử!”
Dung Mục đói gần chết đâu thèm bận tâm người khác có thấy mình giống kẻ tâm thần hay không, vội vàng tìm thêm mấy tán lá màu xanh lục khỏe mạnh đọng sương, đảo mắt lại uống thêm vài ngụm sương sớm, lúc này toàn thân mới xem như thoải mái, cổ họng khát khô cũng dễ chịu hơn nhiều.
Minh Xuân sắp khóc đến nơi rồi, xoay người muốn tìm Lang công công xin chỉ thị, ai biết Lang Hỉ đã chạy tới thiên điện chia thức ăn từ bao giờ, trong lúc nhất thời, toàn bộ nội thị cung nữ cộng thêm Hắc Giáp Vệ Tử của Viên Điện từ trong ra ngoài đều ngây dại nhìn Dung Mục.
Dung Mục vươn eo, ăn uống vừa đủ còn để bụng lát nữa ăn cùng hoàng đế, cũng không biết hắn có phát hiện ra không…
“Các ngươi đang làm gì.” Bên ngoài Tử Viên Điện đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp.
Cả một điện người lúc này mới như sống lại, rối tinh rối mù quỳ đầy đất thỉnh tội, Dung Mục nghe tiếng đầu gối va chạm với mặt đất cộp cộp cộp mà ê răng, sau đó y thấy hoàng đế cất bước, vạt áo cao quý lướt qua ngưỡng cửa.
Thương Từ Trú chậm rì rì đi đến trước mặt Dung Mục: “Đêm qua không rõ lắm, ban ngày mới thấy thị quân của trẫm thật đẹp, những người này nhìn khanh đến ngây dại cả rồi.”
Dung Mục nhìn hoàng đế cười giả tạo, trong lòng thầm mắng một câu không phải người… Vị chủ tử này đúng là dạng chó hình người, bên ngoài tô vàng nạm bạc, bên trong hỏng nát mục rữa.
Dung Mục đánh giá thân phận nhân vật của mình, y chớp mắt, cổ tay áo to rộng nhoáng lên, mấy bông hoa vừa rồi bị y trộm giấu lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.
Thấy nhiều gương mặt sợ hãi rồi, thấy một kẻ không sợ mình quả thật cực kỳ đáng chú ý, Thương Từ Trú nhìn người nọ đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng thay bằng vẻ linh động, vui mừng.
Tốc độ thay đổi sắc mặt quá nhanh, nếu không phải Thương Từ Trú thời khắc chú ý đến y, chỉ sợ sẽ bị y lừa qua cửa.
“Bệ hạ đói lả rồi đi, mau tới ăn sáng!”
Câu nói quen thuộc làm Thương Từ Trú khựng lại, thừa dịp này Dung Mục kéo tay hoàng đế, nhét mấy bông hoa rụng cánh lả tả vào bàn tay to rộng của người nọ.
Đó là vẻ đẹp tươi mới mà Thương Từ Trú chưa bao giờ thấy, thế nên có trong nháy mắt hắn hoảng hốt về kế hoạch của mình.
Nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt, sau đó Thương Từ Trú nhớ tới mục đích chân chính mình giữ lại Dung Mục.
8
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
