0 chữ
Chương 11
Chương 11: Đào hố chôn mình
Dưới trướng thiên tử có hai đội cấm vệ, một là Hồng Giáp Trường Linh Vệ, một là Hắc Giáp Thiên Tử Vệ, đều là cận thần thủ vệ kinh đô.
Thương Từ Trú hay mất ngủ ban đêm, xem tấu chương cả ngày trở về còn gặp phải một tiểu thích khách lai lịch không rõ, trên người đầy bí mật.
Nói y ngu dốt, y có thể thần không biết quỷ không hay tránh được tuần tra của hai đội cấm vệ kinh đô tiến vào nội cung, nói y lợi hại, lúc này đối mặt với hoàng đế, y lại ngây thơ như con nít 3 tuổi.
Thương Từ Trú chưa từng thấy ai có thể ở bên cạnh hắn chưa đầy một nén nhang đã ngủ chảy nước miếng.
Dung Mục rúc mình trong góc long sàng to rộng, ban đầu tư thế tương đối cảnh giác, ngẫu nhiên sẽ nhìn hắn một cái, sau đó chắc nhận ra mình tạm thời không nguy hiểm, y dần thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng theo đó ập tới, hai mắt díp lại.
Cho dù đang ở trong tẩm điện nhưng y có vẻ rất lạnh, ban đầu chỉ có cái chân là đi quá giới hạn, đến sau cùng kéo hẳn một góc chăn đắp lên mình, nếu không phải chăn gấm to rộng, chỉ sợ Thương Từ Trú đã bị cướp mất chăn rồi.
To gan lớn mật lại không nể nang ai.
Thương Từ Trú muốn đá y một cước cho tỉnh người, lại đuổi y xuống sàn nhà quỳ.
Hắn quả thật có ý này, trước kia vẫn luôn làm như vậy, thậm chí người làm sai chuyện trực tiếp bỏ qua bước quỳ, dám can đảm trêu chọc hoàng đế đã sớm đầu mình hai nơi.
Vậy tại sao tên này còn nguyên vẹn ở đây?
Thương Từ Trú nhìn khuôn mặt xinh đẹp khác thường của Dung Mục, cùng với mùi hương thoang thoảng quanh quẩn khắp phòng, chẳng lẽ đúng như tên thần côn kia nói, cảm xúc con người có thể bị một đóa hoa chi phối. Nếu không hắn không có cách nào giải thích đến giờ phút này, hắn còn có thể chịu đựng một kẻ xa lạ ngủ bên chân mình.
*
Dung Mục đánh một giấc cực kỳ an ổn, chất lượng giấc ngủ tốt đến nỗi trong mộng cũng là hơi thở thơm ngọt. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân của nhóm nội thị, Dung Mục cau mày, ánh nắng chiếu vào chỗ đuôi mắt hơi hé mở, y ngu người mất một lúc mới xốc chăn gấm ngồi dậy.
Ngủ như ch·ết rồi!
Y là ai, đây là đâu, y đang làm gì!
Từ đã, y xuyên không, biến thành một đóa hoa, còn bị bạo quân nuôi, nơi này là vương triều cổ đại thoáng bất cẩn một cái là mất đầu như chơi… Dung Mục hít sâu một hơi, vội vàng tung chăn, muốn xem hoàng đế có bị mình đá qua một bên hay không.
Nhưng dưới chăn ngoài chỗ y nằm còn ấm, nơi khác lạnh như băng, hiển nhiên hoàng đế đã rời đi từ lâu.
Dung Mục ôm mặt quằn quại, ngày hôm qua tình thế nhất thời cấp bách khiến y vô tình bịa chuyện nói dối, hiện tại bình tĩnh ngẫm lại mới thấy mình thật là trăm ngàn sơ hở, hoàng đế thoạt nhìn rất khôn khéo, sao có thể thật sự tin y? Cho dù tin y, chỉ cần điều tra sẽ biết tất cả những gì y nói đều là giả.
Chuyện tới nước này còn chưa vạch trần y, chỉ sợ là muốn xem y diễn kịch, cũng không biết rốt cuộc mình có tác dụng gì lại khiến cho một tên hoàng đế vui buồn thất thường khai ân tha mạng.
Dung Mục tạm thời không rõ “tác dụng” của mình nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của tổng quản thái giám tiến vào cùng với hàng dài cung nữ tay bê vật phẩm trang sức hoa phục, còn cả ánh mắt tò mò không giấu nổi của tiểu nội thị canh giữ ở cửa, y biết hoàng đế đã đào một cái hố to chờ mình nhảy vào rồi.
Thương Từ Trú hay mất ngủ ban đêm, xem tấu chương cả ngày trở về còn gặp phải một tiểu thích khách lai lịch không rõ, trên người đầy bí mật.
Nói y ngu dốt, y có thể thần không biết quỷ không hay tránh được tuần tra của hai đội cấm vệ kinh đô tiến vào nội cung, nói y lợi hại, lúc này đối mặt với hoàng đế, y lại ngây thơ như con nít 3 tuổi.
Thương Từ Trú chưa từng thấy ai có thể ở bên cạnh hắn chưa đầy một nén nhang đã ngủ chảy nước miếng.
Dung Mục rúc mình trong góc long sàng to rộng, ban đầu tư thế tương đối cảnh giác, ngẫu nhiên sẽ nhìn hắn một cái, sau đó chắc nhận ra mình tạm thời không nguy hiểm, y dần thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng theo đó ập tới, hai mắt díp lại.
To gan lớn mật lại không nể nang ai.
Thương Từ Trú muốn đá y một cước cho tỉnh người, lại đuổi y xuống sàn nhà quỳ.
Hắn quả thật có ý này, trước kia vẫn luôn làm như vậy, thậm chí người làm sai chuyện trực tiếp bỏ qua bước quỳ, dám can đảm trêu chọc hoàng đế đã sớm đầu mình hai nơi.
Vậy tại sao tên này còn nguyên vẹn ở đây?
Thương Từ Trú nhìn khuôn mặt xinh đẹp khác thường của Dung Mục, cùng với mùi hương thoang thoảng quanh quẩn khắp phòng, chẳng lẽ đúng như tên thần côn kia nói, cảm xúc con người có thể bị một đóa hoa chi phối. Nếu không hắn không có cách nào giải thích đến giờ phút này, hắn còn có thể chịu đựng một kẻ xa lạ ngủ bên chân mình.
Dung Mục đánh một giấc cực kỳ an ổn, chất lượng giấc ngủ tốt đến nỗi trong mộng cũng là hơi thở thơm ngọt. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân của nhóm nội thị, Dung Mục cau mày, ánh nắng chiếu vào chỗ đuôi mắt hơi hé mở, y ngu người mất một lúc mới xốc chăn gấm ngồi dậy.
Ngủ như ch·ết rồi!
Y là ai, đây là đâu, y đang làm gì!
Từ đã, y xuyên không, biến thành một đóa hoa, còn bị bạo quân nuôi, nơi này là vương triều cổ đại thoáng bất cẩn một cái là mất đầu như chơi… Dung Mục hít sâu một hơi, vội vàng tung chăn, muốn xem hoàng đế có bị mình đá qua một bên hay không.
Nhưng dưới chăn ngoài chỗ y nằm còn ấm, nơi khác lạnh như băng, hiển nhiên hoàng đế đã rời đi từ lâu.
Dung Mục ôm mặt quằn quại, ngày hôm qua tình thế nhất thời cấp bách khiến y vô tình bịa chuyện nói dối, hiện tại bình tĩnh ngẫm lại mới thấy mình thật là trăm ngàn sơ hở, hoàng đế thoạt nhìn rất khôn khéo, sao có thể thật sự tin y? Cho dù tin y, chỉ cần điều tra sẽ biết tất cả những gì y nói đều là giả.
Dung Mục tạm thời không rõ “tác dụng” của mình nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của tổng quản thái giám tiến vào cùng với hàng dài cung nữ tay bê vật phẩm trang sức hoa phục, còn cả ánh mắt tò mò không giấu nổi của tiểu nội thị canh giữ ở cửa, y biết hoàng đế đã đào một cái hố to chờ mình nhảy vào rồi.
7
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
