0 chữ
Chương 10
Chương 10: Ra đằng kia quỳ cho trẫm!
“… Bẩm bệ hạ, hiện tại ta có thể lên giường chưa?” Dung Mục đã chuẩn bị sẵn sàng, y thậm chí còn xoay cổ tay, chuẩn bị chiến trận đầu tiên giành lại tính mạng từ tay bạo quân.
Lúc này Thương Từ Trú mới ừ một tiếng, hắn muốn xem thử xem y có thể thi triển bản lĩnh gì.
Chỉ thấy Dung Mục không mấy thuần thục vén trường bào, sử dụng cả tay lẫn chân bò lên long sàng rộng lớn, sau đó vỗ góc chăn của hoàng đế: “Bệ hạ phê sổ con mệt lắm đúng không, ta đã từng theo học… ờ, không phải, ta từng theo sư phụ học thuật đấm bóp, ta sẽ giúp ngài thoải mái!”
Thương Từ Trú: “?”
Sắc mặt hắn thay đổi rất nhanh, thoáng chốc đã trở nên âm trầm.
Dung Mục không rõ tên điên này sao lại không vui nữa, mắt trông mày ngóng nhìn hắn, nóng lòng muốn thử hầu hạ hoàng đế để chứng minh mình vô hại.
Chỉ nghe hoàng đế trầm giọng nói: “Ra đằng kia quỳ.”
Dung Mục: “?”
Thương Từ Trú: “Tâm tình trẫm đột nhiên không tốt, ngươi cũng phải quỳ.”
Dung Mục: “Từ đã, ta…”
“Hay nói, ngươi muốn trẫm gọi Hắc Giáp Vệ tiến vào bắt người?”
Dung Mục ngậm mỏ, bò về góc giường, long sàng chỉnh tề bị y làm cho rối tung, hai bên thái dương Thương Từ Trú nảy lên vài cái, lại không biết vì sao ý muốn gϊếŧ người ban nãy dần phai nhạt.
Dung Mục nhìn xuống giường, đánh bạo nhìn Thương Từ Trú một cái, tự dưng nghĩ mình có lẽ sẽ không ch·ết nhanh như vậy.
Sàn nhà vừa lạnh vừa cứng, với cái thân tàn hiện tại của y hơi có gió thổi cỏ lay cũng gục được, nếu quỳ suốt đêm khả năng ngài mai phải đầu thai lần nữa, lối nào cũng không còn đường quay lại, chi bằng nói thêm vài lời hay với hoàng đế, biết đâu lại tìm được đường sống trong chỗ chết.
Dung Mục lặng lẽ kéo chăn gấm, che lại đôi chân lạnh toát của mình, sau đó nhìn như quỳ thực tế mượn lực dựa vào long sàng, y nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nhìn thoáng qua hoàng đế đang xem y tác oai tác quái, lần này coi như y học được lễ nghi cổ đại, mở miệng mượt hơn lần trước.
“Bệ hạ thứ tội, ta sẽ không chiếm nhiều chỗ, quỳ ở đây đến nửa đêm còn có thể đắp chăn cho ngài nha, nếu bệ hạ thấy ta không vừa mắt, ta có thể giấu đầu đi, tóm lại sẽ tận lực không để ngài nhìn thấy, bệ hạ hồng ân bao la, Dung Mục biết ơn từ tận đáy lòng.”
Dung Mục?
Thương Từ Trú đọc nhẩm hai chữ này trong đầu, thậm chí còn dò xét đến đám con cháu thế tộc hoàng đô xem ai có tên này, đáng tiếc không thu hoạch được gì, nếu Dung Mục thật sự là thích khách, vậy thì chuyện y thành công nhất chính che giấu tung tích tuyệt đối.
Cơ mà, nhìn người co rúm trong xó giường, một chút bản lĩnh ám s·át cũng không có, đổi lại có vài phần bản lĩnh mê hoặc lòng người.
Thí dụ như hiện tại hắn đang nghĩ, lỡ bất cẩn dày vò người đến ch·ết thì thật là… đáng tiếc.
Trong phòng không biết từ khi nào quanh quẩn một mùi hương thoang thoảng, cả gan làm loạn len lỏi khắp long sàng.
Thương Từ Trú híp mắt, hắn sống 23 năm lại không biết thì ra mình tương đối thích chọc ghẹo kẻ có túi da tinh xảo không nhiễm bụi trần này.
Lúc này Thương Từ Trú mới ừ một tiếng, hắn muốn xem thử xem y có thể thi triển bản lĩnh gì.
Chỉ thấy Dung Mục không mấy thuần thục vén trường bào, sử dụng cả tay lẫn chân bò lên long sàng rộng lớn, sau đó vỗ góc chăn của hoàng đế: “Bệ hạ phê sổ con mệt lắm đúng không, ta đã từng theo học… ờ, không phải, ta từng theo sư phụ học thuật đấm bóp, ta sẽ giúp ngài thoải mái!”
Thương Từ Trú: “?”
Sắc mặt hắn thay đổi rất nhanh, thoáng chốc đã trở nên âm trầm.
Dung Mục không rõ tên điên này sao lại không vui nữa, mắt trông mày ngóng nhìn hắn, nóng lòng muốn thử hầu hạ hoàng đế để chứng minh mình vô hại.
Dung Mục: “?”
Thương Từ Trú: “Tâm tình trẫm đột nhiên không tốt, ngươi cũng phải quỳ.”
Dung Mục: “Từ đã, ta…”
“Hay nói, ngươi muốn trẫm gọi Hắc Giáp Vệ tiến vào bắt người?”
Dung Mục ngậm mỏ, bò về góc giường, long sàng chỉnh tề bị y làm cho rối tung, hai bên thái dương Thương Từ Trú nảy lên vài cái, lại không biết vì sao ý muốn gϊếŧ người ban nãy dần phai nhạt.
Dung Mục nhìn xuống giường, đánh bạo nhìn Thương Từ Trú một cái, tự dưng nghĩ mình có lẽ sẽ không ch·ết nhanh như vậy.
Sàn nhà vừa lạnh vừa cứng, với cái thân tàn hiện tại của y hơi có gió thổi cỏ lay cũng gục được, nếu quỳ suốt đêm khả năng ngài mai phải đầu thai lần nữa, lối nào cũng không còn đường quay lại, chi bằng nói thêm vài lời hay với hoàng đế, biết đâu lại tìm được đường sống trong chỗ chết.
“Bệ hạ thứ tội, ta sẽ không chiếm nhiều chỗ, quỳ ở đây đến nửa đêm còn có thể đắp chăn cho ngài nha, nếu bệ hạ thấy ta không vừa mắt, ta có thể giấu đầu đi, tóm lại sẽ tận lực không để ngài nhìn thấy, bệ hạ hồng ân bao la, Dung Mục biết ơn từ tận đáy lòng.”
Dung Mục?
Thương Từ Trú đọc nhẩm hai chữ này trong đầu, thậm chí còn dò xét đến đám con cháu thế tộc hoàng đô xem ai có tên này, đáng tiếc không thu hoạch được gì, nếu Dung Mục thật sự là thích khách, vậy thì chuyện y thành công nhất chính che giấu tung tích tuyệt đối.
Thí dụ như hiện tại hắn đang nghĩ, lỡ bất cẩn dày vò người đến ch·ết thì thật là… đáng tiếc.
Trong phòng không biết từ khi nào quanh quẩn một mùi hương thoang thoảng, cả gan làm loạn len lỏi khắp long sàng.
Thương Từ Trú híp mắt, hắn sống 23 năm lại không biết thì ra mình tương đối thích chọc ghẹo kẻ có túi da tinh xảo không nhiễm bụi trần này.
7
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
