0 chữ
Chương 9
Chương 9
Editor: SoleilNguyen
Chỉ sau một tuần kỳ nghỉ hè, Minh U quyết định về nhà.
Nhà của nguyên chủ nằm trong một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, phong cảnh sông nước hữu tình như tranh vẽ, ngôn ngữ mềm mại của người Ngô khiến lòng người thư thái, Minh U rất thích nơi này.
Ngôi nhà là một căn nhà ba tầng nhỏ bên đường, phía trước có một khoảng sân rộng, trong sân còn trồng một cây bạch quả lớn, lúc này đang xanh tốt um tùm, bóng cây gần như che phủ một nửa khoảng sân nhỏ.
Khi cô trở về, mẹ Lục đang phụ đạo cho vài học sinh tiểu học gần đó, ngay dưới bóng cây.
Thấy cô về, mẹ Lục cũng không kết thúc buổi học, chỉ dùng cằm ra hiệu cho cô tự mình vào nhà trước, đừng làm ảnh hưởng đến trật tự lớp học.
Minh U tìm thấy phòng mình ở tầng hai, mở máy tính mua một số thứ, chẳng bao lâu đã tiêu hết năm nghìn tệ tiền cát-xê.
"Tiếp theo, chỉ việc chờ thôi."
Cô bắt đầu luyện tập những động tác cơ bản của điệu múa dân tộc trong phòng ngủ, có sự hỗ trợ của trí nhớ cơ bắp cơ thể này, cộng thêm bộ óc thông minh của cô, rất nhanh đã trở nên quen thuộc, nhảy múa cũng ra dáng lắm.
"Đùng đùng ——"
Có tiếng gõ cửa.
Minh U đang cúi người, cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài, chính là mẹ Lục.
"Không phải nói đi du lịch với bạn học sao? Sao lại về nhanh vậy?" Giọng bà nghiêm khắc, nhưng không khó để nghe ra sự quan tâm trong đó.
Minh U đứng dậy, vẻ mặt bình thản: "Thời tiết quá nóng, du lịch bị hủy rồi."
Mẹ Lục nhíu mày, trách cứ nhìn cô một cái: "Hủy thì hủy, kỳ nghỉ hè con cứ ở nhà giúp mẹ dạy học, đừng chỉ biết đi làm thêm, bây giờ bên ngoài toàn là lừa đảo, nếu thật sự có thể kiếm được tiền, liệu có đến lượt một sinh viên như con sao?"
Minh U gật đầu, không tranh cãi với bà: "Được ạ, hay là mẹ tuyển thêm vài học sinh nữa? Cấp hai con cũng dạy được."
Nhưng cấp ba thì không được, cô đã hơn mười năm không động đến sách giáo khoa cấp ba, kiến thức đã trả lại cho giáo viên từ lâu rồi.
Thấy con gái dễ nói chuyện như vậy, mẹ Lục có chút không chắc chắn: "Con nói thật sao?"
"Thật mà." Minh U thản nhiên gật đầu, biểu cảm không thể chân thành hơn: “Nếu mẹ không tin thì cứ giấu chứng minh thư của con đi, không có chứng minh thư con đi đâu cũng không được."
Mẹ Lục hừ một tiếng: "Mẹ là mẹ con chứ không phải cảnh sát, lấy chứng minh thư của con làm gì? Thôi được rồi, con tự mình nghĩ thông suốt là tốt nhất, tuyển thêm học sinh thì thôi đi, vốn dĩ cũng chỉ để gϊếŧ thời gian thôi mà."
Chủ yếu là khuôn mặt của Minh U quá nổi bật, học sinh cấp hai lại đang ở tuổi bồng bột, chưa nói đến việc có gây ra chuyện gì không, chỉ riêng phụ huynh học sinh chắc chắn cũng không vui khi gửi con đến.
Ngày hôm sau, Minh U đã làm giáo viên trong lớp học thêm đơn sơ của mình. Buổi sáng cô dạy, buổi chiều mẹ Lục dạy.
Lớp học thêm này không thu một xu học phí nào, còn phải chịu trách nhiệm đun nước, thổi gió, cũng không biết mẹ Lục nghĩ gì.
Từ buổi chiều, những thứ Minh U mua trên mạng đã lần lượt gửi đến.
Mẹ Lục thấy cô hết thùng này đến túi khác mang về nhà, thầm nghĩ con gái mình thật sự đã thay đổi tính nết rồi, đồ keo kiệt lại chịu chi tiền sao?
Minh U thấy bà cứ nhìn mình chằm chằm, liền giải thích: "Đây là con mua để làm hoạt động thực tế xã hội."
Mẹ Lục cũng không tò mò, dù sao con gái cứ ngoan ngoãn ở nhà là được, bà không bận tâm con bé làm gì.
Minh U thấy vậy, liền yên tâm tháo dỡ các gói hàng trong phòng ngủ.
Đèn chiếu sáng, camera, micro… Ngoài một số thiết bị, còn có nhiều quần áo sặc sỡ hơn, có Hán phục, sườn xám cách tân kiểu Trung Quốc, đồng phục JK và đạo cụ khác.
Cô dự định trong kỳ nghỉ hè này sẽ tích lũy ít nhất một triệu người hâm mộ, bằng cách sử dụng những thứ mà cô mua được.
Chỉ sau một tuần kỳ nghỉ hè, Minh U quyết định về nhà.
Nhà của nguyên chủ nằm trong một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, phong cảnh sông nước hữu tình như tranh vẽ, ngôn ngữ mềm mại của người Ngô khiến lòng người thư thái, Minh U rất thích nơi này.
Ngôi nhà là một căn nhà ba tầng nhỏ bên đường, phía trước có một khoảng sân rộng, trong sân còn trồng một cây bạch quả lớn, lúc này đang xanh tốt um tùm, bóng cây gần như che phủ một nửa khoảng sân nhỏ.
Khi cô trở về, mẹ Lục đang phụ đạo cho vài học sinh tiểu học gần đó, ngay dưới bóng cây.
Thấy cô về, mẹ Lục cũng không kết thúc buổi học, chỉ dùng cằm ra hiệu cho cô tự mình vào nhà trước, đừng làm ảnh hưởng đến trật tự lớp học.
Minh U tìm thấy phòng mình ở tầng hai, mở máy tính mua một số thứ, chẳng bao lâu đã tiêu hết năm nghìn tệ tiền cát-xê.
Cô bắt đầu luyện tập những động tác cơ bản của điệu múa dân tộc trong phòng ngủ, có sự hỗ trợ của trí nhớ cơ bắp cơ thể này, cộng thêm bộ óc thông minh của cô, rất nhanh đã trở nên quen thuộc, nhảy múa cũng ra dáng lắm.
"Đùng đùng ——"
Có tiếng gõ cửa.
Minh U đang cúi người, cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài, chính là mẹ Lục.
"Không phải nói đi du lịch với bạn học sao? Sao lại về nhanh vậy?" Giọng bà nghiêm khắc, nhưng không khó để nghe ra sự quan tâm trong đó.
Minh U đứng dậy, vẻ mặt bình thản: "Thời tiết quá nóng, du lịch bị hủy rồi."
Mẹ Lục nhíu mày, trách cứ nhìn cô một cái: "Hủy thì hủy, kỳ nghỉ hè con cứ ở nhà giúp mẹ dạy học, đừng chỉ biết đi làm thêm, bây giờ bên ngoài toàn là lừa đảo, nếu thật sự có thể kiếm được tiền, liệu có đến lượt một sinh viên như con sao?"
Nhưng cấp ba thì không được, cô đã hơn mười năm không động đến sách giáo khoa cấp ba, kiến thức đã trả lại cho giáo viên từ lâu rồi.
Thấy con gái dễ nói chuyện như vậy, mẹ Lục có chút không chắc chắn: "Con nói thật sao?"
"Thật mà." Minh U thản nhiên gật đầu, biểu cảm không thể chân thành hơn: “Nếu mẹ không tin thì cứ giấu chứng minh thư của con đi, không có chứng minh thư con đi đâu cũng không được."
Mẹ Lục hừ một tiếng: "Mẹ là mẹ con chứ không phải cảnh sát, lấy chứng minh thư của con làm gì? Thôi được rồi, con tự mình nghĩ thông suốt là tốt nhất, tuyển thêm học sinh thì thôi đi, vốn dĩ cũng chỉ để gϊếŧ thời gian thôi mà."
Chủ yếu là khuôn mặt của Minh U quá nổi bật, học sinh cấp hai lại đang ở tuổi bồng bột, chưa nói đến việc có gây ra chuyện gì không, chỉ riêng phụ huynh học sinh chắc chắn cũng không vui khi gửi con đến.
Lớp học thêm này không thu một xu học phí nào, còn phải chịu trách nhiệm đun nước, thổi gió, cũng không biết mẹ Lục nghĩ gì.
Từ buổi chiều, những thứ Minh U mua trên mạng đã lần lượt gửi đến.
Mẹ Lục thấy cô hết thùng này đến túi khác mang về nhà, thầm nghĩ con gái mình thật sự đã thay đổi tính nết rồi, đồ keo kiệt lại chịu chi tiền sao?
Minh U thấy bà cứ nhìn mình chằm chằm, liền giải thích: "Đây là con mua để làm hoạt động thực tế xã hội."
Mẹ Lục cũng không tò mò, dù sao con gái cứ ngoan ngoãn ở nhà là được, bà không bận tâm con bé làm gì.
Minh U thấy vậy, liền yên tâm tháo dỡ các gói hàng trong phòng ngủ.
Đèn chiếu sáng, camera, micro… Ngoài một số thiết bị, còn có nhiều quần áo sặc sỡ hơn, có Hán phục, sườn xám cách tân kiểu Trung Quốc, đồng phục JK và đạo cụ khác.
Cô dự định trong kỳ nghỉ hè này sẽ tích lũy ít nhất một triệu người hâm mộ, bằng cách sử dụng những thứ mà cô mua được.
4
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
