TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Editor: SoleilNguyen

Đúng lúc cảnh tiếp theo lại có Minh U, Minh U bước vào, dáng vẻ vạn phần, trông còn quý phái hơn cả hoàng hậu là nàng.

Minh U lướt qua nàng, thậm chí không thèm liếc mắt một cái, coi nàng như người tàn hình. Tống Giai Di lập tức đổ hết mọi nguyên nhân lên Minh U, cảm thấy trợ lý nói không sai, người phụ nữ này đã coi mình như kẻ thù!

Trong ống kính, từ khi Minh U xuất hiện, khung hình đã trở nên sáng bừng.

Trong ngự hoa viên, hoa đào nở rộ đúng lúc, ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống, bao phủ quanh người phụ nữ một tầng vầng sáng mờ ảo, khiến chiếc váy tím có thêm chút chất liệu óng ánh. Cô thu lại khí thế, đứng sau hoàng đế một bước, vai và lưng hơi thu vào trong, hoàn toàn là một dáng vẻ ôn hòa cung kính. Nhưng động tác thỉnh thoảng lén lút ngẩng đầu nhìn hoàng đế cũng cho thấy cô không hề ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài.

Tống Dụ nhìn người phụ nữ trong màn hình, tay cầm một tập tài liệu mà Vương Lực vừa đưa tới.

Lục Minh U, hai mươi tuổi, học múa dân tộc từ nhỏ, thi vào Học Viện Múa Kinh Đô với điểm chuyên ngành đứng đầu, hiện đang học năm ba. Sinh ra trong gia đình đơn thân, điều kiện kinh tế gia đình bình thường, mỗi khi nghỉ lễ đều đi làm thêm để trang trải học phí và chi phí sinh hoạt.

Kinh nghiệm như vậy, dường như không thể ngang bằng với người trước mắt, càng không thể liên quan đến kỹ thuật diễn xuất thành thục và tinh tế của cô.

Vì vậy, phải thừa nhận cô có tài năng thiên phú sao?

Tống Dụ rũ mắt, hừ cười một tiếng đầy ẩn ý.

Mặc dù đã thêm cảnh cho mình, nhưng rốt cuộc vai diễn của Minh U quá nhỏ, dù có từ hai cảnh tăng lên năm cảnh, vẫn hoàn thành quay trong một ngày.

"Cảm ơn đạo diễn Tống đã công nhận." Sau khi tẩy trang, Minh U đặc biệt đến lều đạo diễn, cười tủm tỉm cảm ơn Tống Dụ.

Tống Dụ không thích phụ nữ ngu ngốc, càng ghét những người phụ nữ tự cho mình là thông minh, qua những cảnh quay trong ngày hôm nay, anh đã đoán ra được suy nghĩ của Minh U.

"Cô Lục dành tâm huyết vào diễn xuất, cái giới này sẽ bớt đi vài con mèo con chó con." Anh lộ vẻ chế nhạo.

Minh U nhướng mày, ngược lại đến gần hai bước, cố ý hỏi: "Đạo diễn Tống đang khen tôi diễn xuất tốt sao?"

Tống Dụ không đáp.

Minh U tự mình cười cười: "Đạo diễn Tống quả nhiên là đại đạo diễn, ánh mắt thật tinh tường, tôi cũng cảm thấy mình là một người rất trọng thể diện mà! Chỉ là không biết… Đạo diễn Tống có sẵn lòng bồi dưỡng tôi một chút không?"

Tống Dụ cười khẩy: "Mơ mộng hão huyền."

Một người ba mươi bảy độ sao có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy?

Minh U không giận mà cười, không hề có vẻ xấu hổ khi tự tiến cử bị từ chối: "Đạo diễn Tống, lời của tôi có hiệu lực ngay lập tức, thời hạn bảo hành là… Một năm đi, hy vọng trong vòng một năm anh có thể đưa ra lựa chọn khiến tôi hài lòng."

Ánh mắt Tống Dụ càng trở nên lạnh lẽo, rõ ràng đã bị lời nói của Minh U chọc giận.

Minh U thấy lời đã nói xong, không nán lại nữa, quay người rời khỏi lều.

Vương Lực thấy cô cười từ lều đi ra, tấm tắc khen ngợi, lại thấy người trực tiếp đi về phía cửa, vội vàng gọi lại: "Lục Minh U cô còn chưa nhận cát-xê!"

Minh U khi nào lại túng thiếu đến vậy?

Nhưng vừa nghĩ đến tám trăm tệ trong ví, cô vẫn dừng bước.

Vương Lực lấy một phong bì đưa cho cô: "Theo hợp đồng thì tổng cộng là năm nghìn tệ, cô đếm thử xem?"

"Không cần, tôi tin nhân phẩm của anh."

"Ây." Vương Lực xoa xoa đầu: “Vậy tôi không tiễn nhé, hy vọng lần sau còn có thể hợp tác. À đúng rồi, chúc cô ra mắt thuận lợi!"

Minh U cong môi, gật đầu với Vương Lực, xách cặp của mình rời đi.

4

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.