TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

"Chú Đại Hải! Cháu có chuyện muốn báo cáo!"

"Nguyệt nha đầu, cháu có gì muốn báo cáo với chú thế?"

Bị ảnh hưởng bởi vợ nên Kiều Đại Hải cũng gần như coi Kiều Cửu Nguyệt là con dâu tương lai của mình rồi, vì vậy mà giọng điệu cũng không khỏi mang theo chút ôn hòa của bậc trưởng bối.

"Ruộng lúa của chúng ta có dấu hiệu bị bệnh đạo ôn!"

"Bệnh đạo ôn? Không thể nào!"

Là đội trưởng phụ trách sản xuất của thôn Tiểu An, Kiều Đại Hải cũng từng đến công xã học qua một số kiến thức nông nghiệp cơ bản.

Ông ngồi xổm xuống bên cạnh Kiều Cửu Nguyệt, chăm chú quan sát cây lúa, sắc mặt cũng dần dần trở nên nghiêm trọng.

"Năm nay lúa gieo muộn, thời tiết lại không thuận lợi… Giờ biết phải làm sao đây?"

Hiện tại mới chỉ có vài cây bị bệnh, nhưng nếu không kịp thời xử lý, chẳng bao lâu nữa cả cánh đồng lúa sẽ bị nhiễm bệnh, dẫn đến mất trắng mất.

"Chú, cháu có cách."

Phải đến cuối những năm 70, thuốc bảo vệ thực vật mới được sử dụng rộng rãi. Hiện tại gần như không có.

"Cách gì?"

Kiều Đại Hải không đặt quá nhiều hy vọng vào một cô gái nhỏ. Điều ông lo lắng không phải là bị công xã phê bình, cũng không phải chuyện không được công nhận là thôn kiểu mẫu, mà là sợ dân làng sẽ phải chịu đói.

"Chiều nay thì chú sẽ biết thôi."

Kiều Cửu Nguyệt cố ý giữ bí mật.

Cô ngước mắt nhìn về phía đầu ruộng, thấy bố mẹ và anh trai đang đứng chờ mình.

Còn có… Lục Hoài An.

Ánh mắt anh dừng trên người cô, sâu thẳm như ẩn chứa vạn lời chưa nói.

Anh vẫn luôn như vậy, nhưng Kiều Cửu Nguyệt thì đã sớm tâm như nước lặng.

"Tạm biệt chú Đại Hải!"

Nói xong, cô chạy về phía gia đình mình.

"Bố, bố cứ tin tưởng Cửu Nguyệt đi! Cậu ấy nói có cách thì chắc chắn là có cách!" Kiều Vệ Đông lên tiếng.

Kiều Đại Hải uể oải gật đầu:

"Không phải là bố không tin nó, Cửu Nguyệt là học sinh cấp ba duy nhất trong thôn mình, nhưng làm ruộng đâu phải cứ có văn hóa là làm được!"

Nói xong, ông lại vô thức liếc nhìn Lục Hoài An.

Lục Hoài An: …

Kiều Vệ Đông thấy Lý Tiền Tiến và Lục Hoài An vẫn chưa có ý định rời đi thì thử khách sáo một câu:

"Giờ cũng tan làm rồi, hai cậu có muốn qua nhà tôi ăn bữa cơm không?"

Người vùng quê thích những lời mời như thế này, và thường sẽ lịch sự từ chối:

"Thôi thôi, bọn tôi về nhà ăn."

Nhưng hai người này thì hoàn toàn không khách sáo, cứ như thể chỉ chờ mỗi câu này của anh ta vậy, lập tức đồng thanh đáp:

"Được!"

Kiều Vệ Đông: …

Tình bạn này đến quá đột ngột, khiến anh ta có chút không hiểu nổi.

13

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.