TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47

Trong ánh tà dương mờ ảo, Viên Minh nhìn gương mặt đối phương không rõ nét lắm, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi buồn vô hạn.

Hắn chợt nhớ ra, kiếp trước Lý Tịnh đã chết như thế nào.

"Viên huynh, xin lỗi vì hôm nay đã chiếm quá nhiều thời gian của huynh, mau về đi, trời không còn sớm nữa." Lý Tịnh cúi người ôm quyền.

Viên Minh gọi hắn ta lại: "Lý huynh sao không cân nhắc việc đến thư điếm chép sách? Tuy bạc kiếm được ít hơn, nhưng có thể thuận tiện ôn tập lại sách vở, cũng không quá vất vả. Nếu may mắn, bút tích được quý nhân để mắt tới, thì không cần phải lo lắng về học phí nữa."

"Huynh nghĩ ta chưa từng nghĩ đến sao?" Lý Tịnh cười khổ: "Trấn Thập Phương bé thế này, thư điếm Thanh Sơn có người chép sách của họ rồi, đâu cần đến ta. Hôm trước ta đến hỏi, người ta còn chẳng thèm nhìn qua bút tích của ta."

Viên Minh cau mày: "Trước đây ta từng chép sách ở đó, năm nay phải chuẩn bị ứng thí, không còn thời gian nữa. Ngày mai huynh đi cùng ta đến thư điếm, ta giúp huynh hỏi chưởng quỹ, xem có thể để huynh thay ta làm không."

Nghe vậy, Lý Tịnh vui mừng khôn xiết, liên tục cảm tạ.

Từ sau khi kết quả kỳ thi công bố, Lưu Thiệu Hiên và Triệu Ngọc Thành cũng nhiều lần ngỏ ý muốn giúp đỡ hắn ta, dù là cho mượn tiền hay sắp xếp công việc cho người nhà hắn ta cũng được. Nhưng Lý Tịnh đều từ chối.

Bọn họ là bằng hữu, nếu thật sự nhận những lợi ích đó, sau này hắn ta còn có thể ngang hàng mà đối xử với họ sao?

Viên Minh cười bảo hắn ta không cần khách khí, dặn hắn ta về nhà luyện chữ cho tốt, rồi cả hai chia tay nhau tại đó.

Hôm nay về muộn hơn mọi ngày nửa canh giờ, Viên Minh liền ghé qua phòng làm việc của Quý Thanh Nguyệt xem thử, không thấy có ánh sáng, nhưng lại nghe thấy tiếng động từ nhà bếp, lập tức giật mình.

Dạo gần đây Quý Thanh Nguyệt rất thích nấu ăn cho hắn, nhưng tay nghề thực sự quá kém, mấy lần suýt nữa thiêu cháy cả gian bếp. May mà Viên Minh về kịp thời ngăn cản, nhưng hôm nay hắn về muộn!

Không dám trì hoãn, Viên Minh lập tức sải bước đi về phía nhà bếp.

Đúng lúc này, một tiếng mèo kêu mềm mại vang lên, Viên Minh cảm giác có gì đó mềm mại quấn lấy mắt cá chân mình. Cúi xuống nhìn, hắn liền thấy Dung Dung, con mèo đã lâu không gặp.

"Meo~" Dung Dung vẫn còn nhớ hắn, thân thiết cọ đầu vào chân hắn.

Viên Minh vốn không thích mấy con vật nhỏ lông mềm như thế này, nhưng đối với Dung Dung, hắn lại có phần kiên nhẫn hơn. Có lẽ là vì Quý Thanh Nguyệt quá thích nó, hắn cũng vì yêu ai yêu cả đường đi.

"A Minh về rồi." Tào Thị xách giỏ từ nhà bếp bước ra.

Viên Minh gọi một tiếng a nương, nói hôm nay phu tử có việc nên hắn về trễ một chút.

Nhìn thấy Dung Dung, hắn liền đoán ngay là Tào Thị đã đến. Con mèo nhỏ này rất tinh ranh, đặc biệt thích chạy nhảy khắp nơi, có khi cả đêm không về. Trong trấn không tiện nuôi, Quý Thanh Nguyệt đành lòng để nó ở lại thôn.

May mà nhà Dương Đào nuôi nhiều mèo, Dung Dung thường chơi đùa cùng chúng, cũng không cần lo lắng chuyện ăn uống, bằng không, chỉ sợ Tào Thị đã không đồng ý giữ nó lại.

Quý Thanh Nguyệt thò đầu ra khỏi nhà bếp, cười tít mắt: "A nương hôm nay lên trấn bán đồ thêu, sợ ta nhớ Dung Dung quá nên tiện thể mang nó theo."

"Vất vả cho a nương rồi, mấy ngày nay Thanh Thanh nhớ nó lắm, đến nằm mơ cũng gọi tên Dung Dung." Viên Minh nói.

6

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.