TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Chương 45

Triệu Ngọc Thành nhẹ giọng an ủi: “Lý huynh đừng vội lo lắng, kết quả vẫn chưa có, mà cho dù không được nhận trợ cấp, bọn ta cũng sẽ giúp đỡ huynh.”

Nghe vậy, Lưu Thiệu Hiên lập tức phụ họa: “Triệu huynh nói đúng đấy, nếu có khó khăn, cứ nói với ta.”

Lý Tịnh cảm kích trước tấm lòng của họ, cố gắng kéo khóe môi lên cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt. Sau đó, mấy người cùng quay về lớp học, suốt dọc đường hắn ta không nói thêm lời nào, rõ ràng là đang bận tâm về học phí.

Lưu Thiệu Hiên và Triệu Ngọc Thành không nhận ra sự bất thường ấy, chỉ có Viên Minh khẽ nhíu mày. Bọn họ có chung hoàn cảnh, chung nỗi lo lắng, nên hắn hiểu rõ hơn ai hết.

Buổi học kết thúc, phu tử phụ trách giáo vụ bước vào lớp, gọi tên năm người, trong đó có Viên Minh, nhưng không có Lý Tịnh.

Bọn họ theo chân phu tử rời đi, sắc mặt Lý Tịnh ngay lập tức tái nhợt.

Viên Minh cùng vài học sinh khác đi theo phu tử đến phòng giáo vụ, quả nhiên là để thông báo về suất trợ cấp năm nay.

Khi quay lại lớp học, trời đã xế chiều. Trong lớp chỉ còn lại một mình Lý Tịnh. Hắn ta vừa thấy Viên Minh bước vào đã sốt ruột hỏi: “Viên huynh…”

Câu nói còn chưa dứt, Viên Minh đã cho hắn ta một câu trả lời chắc chắn: “Phải.”

Lý Tịnh nghẹn lời. Thực ra hắn ta đã đoán trước, chỉ là vẫn ôm chút hy vọng mong manh mà thôi.

“Ta hiểu rồi, chúc mừng Viên huynh.” Lý Tịnh khẽ nói, sau đó đeo cặp sách rời khỏi lớp.

Viên Minh nhìn theo bóng lưng hắn ta, mím môi.

Hôm sau, Lý Tịnh đến muộn. Đã vào đầu thu, đi ngoài trời vẫn có thể cảm nhận được cái se lạnh, vậy mà toàn thân hắn ta lại đẫm mồ hôi.

Mấy ngày liên tiếp, Lý Tịnh đều có biểu hiện khác lạ. Hắn ta vốn luôn chăm chú nghe giảng, sợ bỏ lỡ bất kỳ trọng điểm nào của thầy, vậy mà Viên Minh hết lần này đến lần khác thấy hắn ta ngủ gật, thậm chí có lúc còn gục hẳn xuống bàn mà ngủ.

Không biết đã bao nhiêu lần lay hắn ta tỉnh dậy, Lưu Thiệu Hiên khó hiểu hỏi: “Có phải trình độ giảng dạy của phu tử đi xuống rồi không? Sao ngay cả Lý huynh cũng chán đến mức ngủ gật thế này?”

Lý Tịnh khổ sở lắc đầu: “Chỉ là ta không nghỉ ngơi đủ, không liên quan đến phu tử.”

Triệu Ngọc Thành lên tiếng: “Học hành là việc lâu dài, không thể nóng vội. Đừng để sức khỏe sa sút, nếu huynh không đủ tỉnh táo khi nghe giảng, chẳng phải càng thiệt hơn sao?”

Lý Tịnh gật đầu, nhưng chẳng rõ nghe lọt bao nhiêu.

Viên Minh nhận ra không chỉ tinh thần hắn ta kém đi, mà ngay cả môi cũng nhợt nhạt hơn hẳn. Mấy lần hắn ta đứng bật dậy suýt ngã, rõ ràng là biểu hiện của suy dinh dưỡng.

Đoán được Lý Tịnh hẳn đang vất vả mưu sinh để trang trải học phí, Viên Minh không nói gì thêm, chỉ nhắc nhở hắn ta giữ gìn sức khỏe.

Mỗi người một số phận, bản thân hắn cũng chẳng khác gì bùn đất, nên không thể tùy tiện vươn tay giúp đỡ người khác.

Tối hôm đó, sau giờ học, Viên Minh bị phu tử gọi vào phòng giáo vụ để bàn chuyện thi cử năm nay.

Trong học đường, hắn là người có khả năng đỗ khoa cử cao nhất. Nhưng con đường ấy không thể dừng lại giữa chừng, vậy nên mỗi năm vào thời điểm này, phu tử đều trò chuyện kỹ lưỡng với những học trò triển vọng, không phải để ưu ái, mà là để họ hiểu rõ con đường phía trước còn dài và gian nan, cần chuẩn bị tâm lý vững vàng.

3

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.