0 chữ
Chương 86
Chương 86: Sự tốt đẹp của Tô Nam Thanh bị phóng đại vô hạn
Đến giờ rồi, ai lại gọi điện cho cô chứ?
"Alo!" Giọng của Tô Nam Thanh mềm mại, cô mệt rồi, cơn buồn ngủ ập đến khiến giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Tô... Tô tiểu thư, là tôi, giám đốc bị đau dạ dày rồi, chuyện này... phải làm sao bây giờ?" Giọng nói lo lắng của Tiết Khanh vang lên ở đầu dây bên kia.
Tô Nam Thanh rất rõ bệnh dạ dày của Cố Ngộ Thâm, vốn dĩ vừa mới hồi phục, dạo gần đây anh lại mải làm việc, lúc thì no, lúc thì đói, bệnh dạ dày lại tái phát là chuyện không tránh khỏi.
Cô đã sớm chặn số của Cố Ngộ Thâm rồi.
Không ngờ tên khốn này cũng có lúc phải tìm đến cô.
Đối với Tiết Khanh, cô cũng không muốn làm khó.
"Tiết Khanh, anh đi đến phòng tôi từng ở, ở ngăn kéo thứ hai của tủ đầu giường có một hộp thuốc, anh lấy ra, bên trong toàn là thuốc giám đốc các anh hay dùng."
"Có thuốc đau dạ dày, thuốc đau chân, còn có thuốc nhỏ mắt nữa. Nếu anh ấy dùng mắt quá độ thì dùng lọ thuốc nhỏ mắt màu hồng, tôi chia sẵn mỗi ngày một lọ, mỗi ngày dùng một lọ là được rồi."
Tiết Khanh xúc động vô cùng, Tô tiểu thư vẫn còn quan tâm đến giám đốc như vậy: "Vâng vâng vâng, Tô tiểu thư, cô khi nào về vậy?"
Tô Nam Thanh: "..."
Tiết Khanh đang nghĩ cái gì vậy?
Anh ta đến giờ còn chưa rõ tình hình sao?
Cô đã ly hôn rồi, sẽ không quay lại nữa.
"Tiết Khanh, tôi và giám đốc nhà các anh đã ly hôn rồi, tôi sẽ không quay lại nữa, sau này anh hãy chăm sóc anh ta cho tốt."
Nói xong, Tô Nam Thanh liền tắt máy.
Cô muốn báo thù nhưng hiện giờ không phải đối thủ của Cố Ngộ Thâm. Đành phải tạm thời ổn định anh trước, chờ cơ hội, trước tiên xử lý chuyện của Tống Giai Kỳ đã.
Tô Nam Thanh tắt nguồn điện thoại, cho dù Cố Ngộ Thâm có đau đến chết, cô cũng sẽ không thấy đau lòng.
"Hứ! Đồ đàn ông tồi, lúc đau thì nhớ tới tôi, lúc ăn ngon mặc đẹp lại quên tôi sạch sành sanh."
Tô Nam Thanh tắt đèn đi ngủ.
Hứ hứ hứ, không buồn đâu, cô là một tiểu phú bà lắm tiền mà!
Tiểu phú bà, phải đi ngủ dưỡng nhan thôi!
Trong mắt Cố Ngộ Thâm, cô thậm chí còn không bằng nhân vật phụ. Cho nên, tên đàn ông tồi này không thể ảnh hưởng đến cô được.
Tại nhà của Cố Ngộ Thâm.
Tiết Khanh đã gọi xong điện thoại.
Anh ta không dám lên tiếng, Cố Ngộ Thâm có thể nghe thấy hết.
Vài ngày nay anh không ăn uống tử tế, thật sự là đau dạ dày.
Trước đây mỗi lần anh đau dạ dày, Tô Nam Thanh đều lấy thuốc cho anh uống, uống thuốc cô đưa, anh hồi phục rất nhanh.
Trước kia, mỗi lần anh bị cảm hay đau đầu, Tô Nam Thanh luôn lo lắng không yên, chỉ hận không thể bay đến công ty đưa thuốc tận tay cho anh.
Giờ đây, khi nghe anh đau dạ dày, Tô Nam Thanh chỉ bảo Tiết Khanh đi lấy thuốc.
Cố Ngộ Thâm ngồi như tượng.
Gương mặt tinh xảo hoàn mỹ như được chạm khắc nhưng sâu kín khó dò, ánh đêm trầm lặng cũng không thể che lấp được sự mất mát trong đôi mắt anh.
Giọng anh khàn khàn: "Cậu đi nấu nước, tôi đi lấy hộp thuốc."
Một cách kỳ lạ, anh không muốn người đàn ông khác bước vào phòng Tô Nam Thanh.
"Vâng, giám đốc, tôi đi ngay." Tiết Khanh chạy vội xuống bếp, nơi này quá áp lực, anh ta phải phục vụ cho đại boss xong mới có thể nghỉ ngơi.
Không chịu nổi nữa rồi, tổn thọ mất!
Anh ta đã đặt cháo cho giám đốc, lát nữa phải để anh ăn chút gì rồi mới uống thuốc.
Cố Ngộ Thâm đúng là tên đàn ông tồi nhưng lại là một ông chủ tốt.
Anh làm việc rất nghiêm túc, từ lúc Tô Nam Thanh rời đi đến giờ, Cố Ngộ Thâm đã ký được mấy dự án lớn, bận rộn đến mức không chạm chân xuống đất.
Chỉ là, khi anh quay đầu lại vợ đã chạy mất rồi.
Tiết Khanh lúc nào cũng muốn cười nhạo một chút. Nhưng nghĩ đến mức lương hằng năm, anh ta nhịn.
Tầng hai, trong phòng của Tô Nam Thanh.
Cố Ngộ Thâm ngồi trên giường, đau đớn vô cùng, hôm nay đau đặc biệt dữ dội.
Hàng lông mày đen rậm khẽ nhíu, đôi mắt nhắm chặt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng tái nhợt, cả gương mặt mang vẻ ốm yếu.
Nghỉ ngơi một lúc, anh mới đứng dậy lấy hộp thuốc.
Chiếc hộp trắng, rất đẹp.
Anh xách xuống tầng dưới, trong bụng đau quặn từng cơn, từ khi Tô Nam Thanh chăm sóc anh, anh chưa từng trải qua cảm giác đau dạ dày như vậy.
Tô Nam Thanh mới rời đi bốn tháng, dạ dày anh đã lại phát tác.
Khi xuống dưới, Tiết Khanh đã đặt cháo lên bàn.
"Giám đốc, ăn chút cháo rồi uống thuốc, trước đây mỗi lần anh đau dạ dày đều phải ăn trước rồi uống thuốc mới hiệu quả. Cháo này rất ngon, tôi nhớ trước kia Tô tiểu thư mua một phần về vì anh thích, sau đó thường xuyên nấu theo khẩu vị này cho anh."
Cố Ngộ Thâm đau đến mức không muốn ăn nhưng khi nghe Tiết Khanh lải nhải, sự tốt đẹp của Tô Nam Thanh lại bị phóng đại trong đầu.
Gương mặt anh càng lúc càng tái nhợt, làn da trắng như sứ, ngũ quan rõ nét mang theo nét lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên đau đớn, anh cúi đầu, từng thìa từng thìa chậm rãi ăn cháo, cháo Tô Nam Thanh nấu vẫn ngon hơn.
Cháo nóng trôi xuống dạ dày, cơn đau vẫn chưa dứt.
Tiết Khanh thấy anh định ngừng ăn, liền nhẹ giọng dỗ: "Giám đốc, Tô tiểu thư từng nói, phải ăn hết mới uống thuốc được."
Cố Ngộ Thâm khẽ liếc anh ta một cái bằng đôi mắt sắc bén.
Tiết Khanh cười cười, ánh mắt cổ vũ anh ăn thêm chút nữa.
Cố Ngộ Thâm cúi đầu, tiếp tục ăn.
Tiết Khanh: Ngoan thật!
Ăn xong, Cố Ngộ Thâm mở hộp thuốc, trên nắp dán một tờ giấy.
"Hy vọng chồng em không bao giờ phải uống những loại thuốc này nữa, mong anh luôn khỏe mạnh."
Cố Ngộ Thâm hơi sững người khi thấy dòng chữ.
Người con gái từng coi anh là tất cả… anh bỗng nghẹn thở.
Tiết Khanh cũng thấy tờ giấy.
Anh ta không nói gì, chỉ có thể nghĩ: Bây giờ Cố Ngộ Thâm có hối hận đập đầu vào tường thì Tô Nam Thanh cũng sẽ không quay lại.
Cố Ngộ Thâm thấy những lọ thuốc nhỏ bằng thủy tinh, nhãn dán đẹp đẽ, anh cầm từng lọ lên xem, trên đó đều có ghi chú.
Thuốc đau dạ dày: mỗi lần 2 viên. Chữ viết rất đẹp, nét chữ mềm mại, gọn gàng.
Thuốc hạ sốt: mỗi lần 1 viên.
Thuốc đau mắt: mỗi lần 3 giọt, ngày 3 lần.
Cố Ngộ Thâm nhìn các ghi chú đó, nhớ lại khoảng thời gian lạnh nhạt với Tô Nam Thanh, lại thiên vị Tống Giai Kỳ, có ngày hôm nay là đáng đời.
Anh uống hai viên thuốc dạ dày, rồi xách hộp thuốc lên lầu.
Tiết Khanh nhìn bóng lưng cô đơn đó, khẽ lắc đầu.
Tô Nam Thanh đã chặn tất cả liên lạc với họ, triệt để.
Anh từng gọi nhưng đều bị chặn.
Đêm nay, anh ta không dám về, phía sau nhà có chỗ để nghỉ, anh ta sợ Cố Ngộ Thâm đau quá sẽ không ai lo.
Anh ta đi nghỉ ở hậu viện.
Cố Ngộ Thâm về phòng, đặt hộp thuốc xuống, ngồi trên ghế sofa màu trắng ngà.
Thư thái tựa lưng, vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong đôi mắt cao ngạo lạnh lùng kia, càng lúc càng sâu thẳm, cảm xúc cuộn trào như sóng biển khiến người khác không thể nhìn thấu.
__
Tống Nam Phong vừa về đến nhà, việc đầu tiên là đưa thuốc bổ cho Đường Uyển Oanh, mấy ngày bà đi công tác, là trợ lý mang đến.
Đường Uyển Oanh vẫn như cũ, vừa đắp mặt nạ vừa cười nói:
"Nam Phong, anh chu đáo thật đấy, vừa về đã nấu thuốc bổ cho em. Em ra ngoài mấy ngày mệt mỏi, mau mang qua đây đi, lát nữa em gỡ mặt nạ ra sẽ uống ngay. Dạo này uống thuốc anh đưa, tinh thần em càng lúc càng tốt."
Tống Nam Phong nghe vậy, cười dịu dàng, giọng hơi khàn:
"Vợ à, em vì công ty mà vất vả mỗi ngày, anh chăm sóc em là điều đương nhiên. Anh đi rửa mặt đã, lát nữa em nhớ uống thuốc nhé."
"Alo!" Giọng của Tô Nam Thanh mềm mại, cô mệt rồi, cơn buồn ngủ ập đến khiến giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Tô... Tô tiểu thư, là tôi, giám đốc bị đau dạ dày rồi, chuyện này... phải làm sao bây giờ?" Giọng nói lo lắng của Tiết Khanh vang lên ở đầu dây bên kia.
Tô Nam Thanh rất rõ bệnh dạ dày của Cố Ngộ Thâm, vốn dĩ vừa mới hồi phục, dạo gần đây anh lại mải làm việc, lúc thì no, lúc thì đói, bệnh dạ dày lại tái phát là chuyện không tránh khỏi.
Cô đã sớm chặn số của Cố Ngộ Thâm rồi.
Không ngờ tên khốn này cũng có lúc phải tìm đến cô.
Đối với Tiết Khanh, cô cũng không muốn làm khó.
"Tiết Khanh, anh đi đến phòng tôi từng ở, ở ngăn kéo thứ hai của tủ đầu giường có một hộp thuốc, anh lấy ra, bên trong toàn là thuốc giám đốc các anh hay dùng."
Tiết Khanh xúc động vô cùng, Tô tiểu thư vẫn còn quan tâm đến giám đốc như vậy: "Vâng vâng vâng, Tô tiểu thư, cô khi nào về vậy?"
Tô Nam Thanh: "..."
Tiết Khanh đang nghĩ cái gì vậy?
Anh ta đến giờ còn chưa rõ tình hình sao?
Cô đã ly hôn rồi, sẽ không quay lại nữa.
"Tiết Khanh, tôi và giám đốc nhà các anh đã ly hôn rồi, tôi sẽ không quay lại nữa, sau này anh hãy chăm sóc anh ta cho tốt."
Nói xong, Tô Nam Thanh liền tắt máy.
Cô muốn báo thù nhưng hiện giờ không phải đối thủ của Cố Ngộ Thâm. Đành phải tạm thời ổn định anh trước, chờ cơ hội, trước tiên xử lý chuyện của Tống Giai Kỳ đã.
"Hứ! Đồ đàn ông tồi, lúc đau thì nhớ tới tôi, lúc ăn ngon mặc đẹp lại quên tôi sạch sành sanh."
Tô Nam Thanh tắt đèn đi ngủ.
Hứ hứ hứ, không buồn đâu, cô là một tiểu phú bà lắm tiền mà!
Tiểu phú bà, phải đi ngủ dưỡng nhan thôi!
Trong mắt Cố Ngộ Thâm, cô thậm chí còn không bằng nhân vật phụ. Cho nên, tên đàn ông tồi này không thể ảnh hưởng đến cô được.
Tại nhà của Cố Ngộ Thâm.
Tiết Khanh đã gọi xong điện thoại.
Anh ta không dám lên tiếng, Cố Ngộ Thâm có thể nghe thấy hết.
Vài ngày nay anh không ăn uống tử tế, thật sự là đau dạ dày.
Trước đây mỗi lần anh đau dạ dày, Tô Nam Thanh đều lấy thuốc cho anh uống, uống thuốc cô đưa, anh hồi phục rất nhanh.
Trước kia, mỗi lần anh bị cảm hay đau đầu, Tô Nam Thanh luôn lo lắng không yên, chỉ hận không thể bay đến công ty đưa thuốc tận tay cho anh.
Cố Ngộ Thâm ngồi như tượng.
Gương mặt tinh xảo hoàn mỹ như được chạm khắc nhưng sâu kín khó dò, ánh đêm trầm lặng cũng không thể che lấp được sự mất mát trong đôi mắt anh.
Giọng anh khàn khàn: "Cậu đi nấu nước, tôi đi lấy hộp thuốc."
Một cách kỳ lạ, anh không muốn người đàn ông khác bước vào phòng Tô Nam Thanh.
"Vâng, giám đốc, tôi đi ngay." Tiết Khanh chạy vội xuống bếp, nơi này quá áp lực, anh ta phải phục vụ cho đại boss xong mới có thể nghỉ ngơi.
Không chịu nổi nữa rồi, tổn thọ mất!
Anh ta đã đặt cháo cho giám đốc, lát nữa phải để anh ăn chút gì rồi mới uống thuốc.
Cố Ngộ Thâm đúng là tên đàn ông tồi nhưng lại là một ông chủ tốt.
Anh làm việc rất nghiêm túc, từ lúc Tô Nam Thanh rời đi đến giờ, Cố Ngộ Thâm đã ký được mấy dự án lớn, bận rộn đến mức không chạm chân xuống đất.
Chỉ là, khi anh quay đầu lại vợ đã chạy mất rồi.
Tiết Khanh lúc nào cũng muốn cười nhạo một chút. Nhưng nghĩ đến mức lương hằng năm, anh ta nhịn.
Tầng hai, trong phòng của Tô Nam Thanh.
Cố Ngộ Thâm ngồi trên giường, đau đớn vô cùng, hôm nay đau đặc biệt dữ dội.
Hàng lông mày đen rậm khẽ nhíu, đôi mắt nhắm chặt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng tái nhợt, cả gương mặt mang vẻ ốm yếu.
Nghỉ ngơi một lúc, anh mới đứng dậy lấy hộp thuốc.
Chiếc hộp trắng, rất đẹp.
Anh xách xuống tầng dưới, trong bụng đau quặn từng cơn, từ khi Tô Nam Thanh chăm sóc anh, anh chưa từng trải qua cảm giác đau dạ dày như vậy.
Tô Nam Thanh mới rời đi bốn tháng, dạ dày anh đã lại phát tác.
Khi xuống dưới, Tiết Khanh đã đặt cháo lên bàn.
"Giám đốc, ăn chút cháo rồi uống thuốc, trước đây mỗi lần anh đau dạ dày đều phải ăn trước rồi uống thuốc mới hiệu quả. Cháo này rất ngon, tôi nhớ trước kia Tô tiểu thư mua một phần về vì anh thích, sau đó thường xuyên nấu theo khẩu vị này cho anh."
Cố Ngộ Thâm đau đến mức không muốn ăn nhưng khi nghe Tiết Khanh lải nhải, sự tốt đẹp của Tô Nam Thanh lại bị phóng đại trong đầu.
Gương mặt anh càng lúc càng tái nhợt, làn da trắng như sứ, ngũ quan rõ nét mang theo nét lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên đau đớn, anh cúi đầu, từng thìa từng thìa chậm rãi ăn cháo, cháo Tô Nam Thanh nấu vẫn ngon hơn.
Cháo nóng trôi xuống dạ dày, cơn đau vẫn chưa dứt.
Tiết Khanh thấy anh định ngừng ăn, liền nhẹ giọng dỗ: "Giám đốc, Tô tiểu thư từng nói, phải ăn hết mới uống thuốc được."
Cố Ngộ Thâm khẽ liếc anh ta một cái bằng đôi mắt sắc bén.
Tiết Khanh cười cười, ánh mắt cổ vũ anh ăn thêm chút nữa.
Cố Ngộ Thâm cúi đầu, tiếp tục ăn.
Tiết Khanh: Ngoan thật!
Ăn xong, Cố Ngộ Thâm mở hộp thuốc, trên nắp dán một tờ giấy.
"Hy vọng chồng em không bao giờ phải uống những loại thuốc này nữa, mong anh luôn khỏe mạnh."
Cố Ngộ Thâm hơi sững người khi thấy dòng chữ.
Người con gái từng coi anh là tất cả… anh bỗng nghẹn thở.
Tiết Khanh cũng thấy tờ giấy.
Anh ta không nói gì, chỉ có thể nghĩ: Bây giờ Cố Ngộ Thâm có hối hận đập đầu vào tường thì Tô Nam Thanh cũng sẽ không quay lại.
Cố Ngộ Thâm thấy những lọ thuốc nhỏ bằng thủy tinh, nhãn dán đẹp đẽ, anh cầm từng lọ lên xem, trên đó đều có ghi chú.
Thuốc đau dạ dày: mỗi lần 2 viên. Chữ viết rất đẹp, nét chữ mềm mại, gọn gàng.
Thuốc hạ sốt: mỗi lần 1 viên.
Thuốc đau mắt: mỗi lần 3 giọt, ngày 3 lần.
Cố Ngộ Thâm nhìn các ghi chú đó, nhớ lại khoảng thời gian lạnh nhạt với Tô Nam Thanh, lại thiên vị Tống Giai Kỳ, có ngày hôm nay là đáng đời.
Anh uống hai viên thuốc dạ dày, rồi xách hộp thuốc lên lầu.
Tiết Khanh nhìn bóng lưng cô đơn đó, khẽ lắc đầu.
Tô Nam Thanh đã chặn tất cả liên lạc với họ, triệt để.
Anh từng gọi nhưng đều bị chặn.
Đêm nay, anh ta không dám về, phía sau nhà có chỗ để nghỉ, anh ta sợ Cố Ngộ Thâm đau quá sẽ không ai lo.
Anh ta đi nghỉ ở hậu viện.
Cố Ngộ Thâm về phòng, đặt hộp thuốc xuống, ngồi trên ghế sofa màu trắng ngà.
Thư thái tựa lưng, vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong đôi mắt cao ngạo lạnh lùng kia, càng lúc càng sâu thẳm, cảm xúc cuộn trào như sóng biển khiến người khác không thể nhìn thấu.
__
Tống Nam Phong vừa về đến nhà, việc đầu tiên là đưa thuốc bổ cho Đường Uyển Oanh, mấy ngày bà đi công tác, là trợ lý mang đến.
Đường Uyển Oanh vẫn như cũ, vừa đắp mặt nạ vừa cười nói:
"Nam Phong, anh chu đáo thật đấy, vừa về đã nấu thuốc bổ cho em. Em ra ngoài mấy ngày mệt mỏi, mau mang qua đây đi, lát nữa em gỡ mặt nạ ra sẽ uống ngay. Dạo này uống thuốc anh đưa, tinh thần em càng lúc càng tốt."
Tống Nam Phong nghe vậy, cười dịu dàng, giọng hơi khàn:
"Vợ à, em vì công ty mà vất vả mỗi ngày, anh chăm sóc em là điều đương nhiên. Anh đi rửa mặt đã, lát nữa em nhớ uống thuốc nhé."
2
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
