0 chữ
Chương 85
Chương 85: Quả nhiên, cô ta đã mang thai
Trong đầu Đường Uyển Oanh chợt hiện lên lời của Tô Nam Thanh: "Không đến một năm, bà và các con của bà đều sẽ bị hủy diệt."
Cho nên, lời con bé nói chắc chắn là thật.
Tống Giai Kỳ và Thời Vũ Sơ quen nhau từ nhỏ. Cô ta là người thế nào, Tống Giai Kỳ biết rất rõ. Nếu thật sự nghĩ cho anh cả thì sao lại để anh mình cưới một cô gái như vậy?
Ánh mắt Đường Uyển Oanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bụng Thời Vũ Sơ:
"Vũ Sơ, cô chắc chắn cái thai trong bụng cô là của con cả nhà tôi sao? Cô cũng biết tính mình thích chơi bời mà..."
"Mẹ! Sao mẹ có thể nói vậy? Cái thai trong bụng Vũ Sơ là của con! Chúng con đã bên nhau từ lâu rồi!" Tống Cảnh Duệ giận dữ ngắt lời mẹ mình.
Sao anh ta có thể nghi ngờ người phụ nữ của mình được?
Thời Vũ Sơ cũng tỏ ra uất ức, dựa vào lòng Tống Cảnh Duệ nói: "Dì ơi, cháu và Cảnh Duệ yêu nhau thật lòng. Sao dì lại nghi ngờ cháu như vậy?"
Đường Uyển Oanh nhíu mày, không nói gì.
Tống Giai Kỳ liền nhân cơ hội lên tiếng: "Mẹ à, tuy Vũ Sơ bình thường thích chơi nhưng bây giờ giới trẻ ai mà không như vậy? Anh cả với Vũ Sơ đã bên nhau từ lâu, mẹ đừng nghi ngờ cô ấy nữa. Dù gì cô ấy cũng đang mang thai con của anh cả."
Đường Uyển Oanh cụp mắt, ánh mắt lạnh lẽo. Con cả cố chấp, bà nói gì nó cũng không nghe.
"Vậy hai đứa định khi nào cưới?"
Không khuyên được nữa, thì thôi. Nếu phải đập đầu chảy máu mới chịu trưởng thành thì cứ để nó đập đi.
Tống Cảnh Duệ thấy mẹ đồng ý, lập tức nhìn Thời Vũ Sơ đầy kích động:
"Mẹ, con sắp đi thi đấu rồi, thi xong là tụi con sẽ tổ chức hôn lễ!"
Rồi anh ta quay sang Thời Vũ Sơ: "Vũ Sơ, em thấy sao?"
"Em nghe anh." Thời Vũ Sơ dịu dàng mỉm cười.
"Mẹ, vậy sau trận đấu của con, mình sắp xếp ngày sang nhà Vũ Sơ dạm ngõ nhé."
Anh ta mơ thấy cảnh cưới được Thời Vũ Sơ đã bao lâu nay rồi.
Đường Uyển Oanh nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con trai, đúng là chỉ có Thời Vũ Sơ mới khiến nó ra nông nỗi này.
Bà thật sự không ưa nổi cô gái đó.
Bà mệt mỏi đứng dậy: "Mẹ đi nghỉ một lát, mấy đứa cứ nói chuyện tiếp đi."
Thấy Đường Uyển Oanh đồng ý, Thời Vũ Sơ lập tức trao ánh mắt cho Tống Giai Kỳ.
Tống Giai Kỳ nhướn mày, quả nhiên cô ta đoán đúng, Đường Uyển Oanh sẽ đồng ý mà.
Tống Giai Kỳ tranh thủ nhỏ giọng nói với Tống Cảnh Duệ:
"Anh à, nếu không phải nửa năm trước bị Tô Nam Thanh và Nam Chi hãm hại, anh với Vũ Sơ đâu đến nỗi mâu thuẫn, giờ chắc đã kết hôn từ lâu rồi."
Mắt Tống Cảnh Duệ lạnh lẽo:
"Hừ! Món nợ đó anh còn chưa tính với cô ta. Sau này có cơ hội, anh sẽ xử lý. Hai người họ lúc nào cũng bôi nhọ Vũ Sơ trước mặt anh nhưng anh rất rõ con người Vũ Sơ."
"Ai dám vu oan cho cô ấy, anh nhất định không bỏ qua."
"Vũ Sơ, em có muốn ăn trái cây không?"
Thời Vũ Sơ thật sự mang thai, cô ta gật đầu: "Em muốn ăn cam chua chua ngọt ngọt."
"Được được! Em ngồi yên, anh đi lấy." Tống Cảnh Duệ vui như trẻ con.
Đợi Tống Cảnh Duệ vào bếp.
Tống Giai Kỳ thấp giọng nói: "Đồ ngu."
Thời Vũ Sơ cũng cười độc ác: "Ngốc mới dễ sai khiến. Đúng không?"
"Ha ha..." Tống Giai Kỳ cười đầy gian xảo. Đúng vậy, càng ngốc càng dễ lợi dụng.
Tống Cảnh Duệ nhanh chóng bưng trái cây ra, tự tay bóc cam đút cho Thời Vũ Sơ ăn.
Đến khi Tống Nam Phong trở về, Thời Vũ Sơ chào hỏi xong mới rời đi.
Ngoài cổng, cách đó không xa, xe của Tô Nam Thanh đậu sẵn. Cô thấy xe của Tống Cảnh Duệ đưa Thời Vũ Sơ về.
Vậy nên, tối nay Thời Vũ Sơ đến là để báo với Tống Cảnh Duệ rằng cô ta mang thai.
Tặc! Anh ta còn cười như đứa trẻ mà không biết cái sừng trên đầu đã xanh lè rồi.
Nghĩ đến chuyện nửa năm trước, Tô Nam Thanh cũng thấy giận. Rõ ràng là Thời Vũ Sơ tính kế Tống Cảnh Duệ, vậy mà người bị hãm hại lại là cô.
Nam Chi mới là người bị hại đáng thương nhất đêm đó.
Thế nhưng, chẳng ai tin cô với Nam Chi cả.
Chỉ tin Tống Giai Kỳ và Thời Vũ Sơ.
Thời Vũ Sơ được cưng chiều nên mới ỷ thế hϊếp người.
Còn thường xuyên chửi Nam Chi.
Giờ Nam Chi đã mang thai rồi. Theo tính toán trong ký ức kiếp trước, thì đứa bé đã gần sáu tháng.
Tô Nam Thanh lấy điện thoại ra, gọi cho Nam Chi.
Trước đó cô đi huấn luyện nên không liên lạc được. Giờ không biết có gọi được không.
Cô gọi đi.
"A lô!" Giọng bên kia rất nhỏ nhưng Tô Nam Thanh vẫn nhận ra là Nam Chi.
"Chi Chi, cậu vẫn ổn chứ?" Tô Nam Thanh hỏi.
Nam Chi cười: "Tớ rất ổn, đang nghỉ ngơi ở một hòn đảo nhỏ. Nghe nói cậu cũng rời khỏi nhà họ Tống rồi?"
Tô Nam Thanh khẽ cụp mắt: "Ừ. Đã cắt đứt hoàn toàn với họ rồi."
"Ừ! Cắt đúng lắm. Cả nhà ấy toàn sói đội lốt người. Mình không đυ.ng nổi thì tránh thôi." Giọng Nam Chi có chút bông đùa.
"Chi Chi, bọn mình đã bị hãm hại..."
"Xì, chuyện có gì to tát đâu, đừng để trong lòng. Tống Cảnh Duệ muốn một người phụ nữ bẩn như vậy thì cứ để anh ta lấy. Bọn mình đã làm hết sức, khuyên cũng khuyên rồi, lương tâm thanh thản là được."
"Cứ mặc kệ anh ta, sau này mình chẳng còn liên quan gì nữa."
Tô Nam Thanh biết Nam Chi đang nói cứng miệng. Cô ấy rất yêu Tống Cảnh Duệ. Kiếp trước khi Tống Cảnh Duệ bị bỏ rơi, cô ấy vẫn không nỡ nhìn anh ta chết.
Giờ cô ấy đã mang thai rồi, cứ yên tâm dưỡng thai đi.
"Chi Chi, nếu cậu cần giúp gì, cứ nói với tớ. Dù tớ không còn là con gái nhà họ Tống nhưng tụi mình vẫn là bạn tốt."
Từ khi quay lại nhà họ Tống, cô đã trở thành bạn thân với Nam Chi.
"Thanh Thanh, tớ không sao, đừng lo cho tớ. Ngược lại, cậu biến mất một thời gian, tớ lo chết đi được. Giờ liên lạc lại được, tớ yên tâm rồi."
"Ừ! Có thời gian tớ sẽ gọi lại."
Nam Chi: "Được! Thanh Thanh, cả nhà họ Tống toàn người ăn thịt người, nhà họ Cố cũng vậy, cậu phải cẩn thận. Tớ không ở Thịnh Kinh, không giúp được gì."
"Chi Chi, tớ ổn. Đừng lo cho tớ."
Tô Nam Thanh cúp máy, rồi lái xe rời đi.
Kiếp trước những chuyện có thể thay đổi, cô đều đã cố hết sức.
Chỉ là... cô thấy tò mò chiếc xe của Tống Cảnh Duệ, ai đã động tay vào?
Lẽ nào là Thời Vũ Sơ?
Nhưng nếu cô ta muốn sống yên ổn thì đâu có lý do để làm vậy.
Hay là người con trai khác của Tống Nam Phong?
Chỉ có anh ta là có động cơ lớn nhất.
Tô Nam Thanh nghĩ ngợi. Kiếp trước cô cũng chưa từng gặp người con trai đó.
Tống Nam Phong giấu anh ta kỹ lắm. Còn đưa ra nước ngoài học, năng lực còn giỏi hơn bốn người con của nhà họ Tống.
Khi đó, linh hồn cô bị trói buộc bên cạnh Cố Ngộ Thâm, không thể đi nơi khác.
Chỉ có một lần, cô không đi theo anh. Hôm đó không biết anh đã đi đâu nhưng sau khi về...
Tô Nam Thanh không nghĩ tiếp nữa. Cô tập trung lái xe về nhà.
Về tới nơi, ông và anh trai đã về phòng nghỉ ngơi. Cô nhắn tin báo bình an trong nhóm gia đình, rồi cũng về phòng.
Sau khi rửa mặt, nằm trên giường, cô nghĩ đến chuyện Đường Uyển Oanh sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần nửa tháng sau.
Cô đã nhắc nhở rồi, nếu đối phương không tự đề phòng thì cô cũng hết cách.
Tô Nam Thanh đang thẫn thờ nằm trên giường thì điện thoại bên cạnh đột nhiên reo lên.
Cho nên, lời con bé nói chắc chắn là thật.
Tống Giai Kỳ và Thời Vũ Sơ quen nhau từ nhỏ. Cô ta là người thế nào, Tống Giai Kỳ biết rất rõ. Nếu thật sự nghĩ cho anh cả thì sao lại để anh mình cưới một cô gái như vậy?
Ánh mắt Đường Uyển Oanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bụng Thời Vũ Sơ:
"Vũ Sơ, cô chắc chắn cái thai trong bụng cô là của con cả nhà tôi sao? Cô cũng biết tính mình thích chơi bời mà..."
"Mẹ! Sao mẹ có thể nói vậy? Cái thai trong bụng Vũ Sơ là của con! Chúng con đã bên nhau từ lâu rồi!" Tống Cảnh Duệ giận dữ ngắt lời mẹ mình.
Sao anh ta có thể nghi ngờ người phụ nữ của mình được?
Thời Vũ Sơ cũng tỏ ra uất ức, dựa vào lòng Tống Cảnh Duệ nói: "Dì ơi, cháu và Cảnh Duệ yêu nhau thật lòng. Sao dì lại nghi ngờ cháu như vậy?"
Tống Giai Kỳ liền nhân cơ hội lên tiếng: "Mẹ à, tuy Vũ Sơ bình thường thích chơi nhưng bây giờ giới trẻ ai mà không như vậy? Anh cả với Vũ Sơ đã bên nhau từ lâu, mẹ đừng nghi ngờ cô ấy nữa. Dù gì cô ấy cũng đang mang thai con của anh cả."
Đường Uyển Oanh cụp mắt, ánh mắt lạnh lẽo. Con cả cố chấp, bà nói gì nó cũng không nghe.
"Vậy hai đứa định khi nào cưới?"
Không khuyên được nữa, thì thôi. Nếu phải đập đầu chảy máu mới chịu trưởng thành thì cứ để nó đập đi.
Tống Cảnh Duệ thấy mẹ đồng ý, lập tức nhìn Thời Vũ Sơ đầy kích động:
"Mẹ, con sắp đi thi đấu rồi, thi xong là tụi con sẽ tổ chức hôn lễ!"
Rồi anh ta quay sang Thời Vũ Sơ: "Vũ Sơ, em thấy sao?"
"Em nghe anh." Thời Vũ Sơ dịu dàng mỉm cười.
"Mẹ, vậy sau trận đấu của con, mình sắp xếp ngày sang nhà Vũ Sơ dạm ngõ nhé."
Đường Uyển Oanh nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con trai, đúng là chỉ có Thời Vũ Sơ mới khiến nó ra nông nỗi này.
Bà thật sự không ưa nổi cô gái đó.
Bà mệt mỏi đứng dậy: "Mẹ đi nghỉ một lát, mấy đứa cứ nói chuyện tiếp đi."
Thấy Đường Uyển Oanh đồng ý, Thời Vũ Sơ lập tức trao ánh mắt cho Tống Giai Kỳ.
Tống Giai Kỳ nhướn mày, quả nhiên cô ta đoán đúng, Đường Uyển Oanh sẽ đồng ý mà.
Tống Giai Kỳ tranh thủ nhỏ giọng nói với Tống Cảnh Duệ:
"Anh à, nếu không phải nửa năm trước bị Tô Nam Thanh và Nam Chi hãm hại, anh với Vũ Sơ đâu đến nỗi mâu thuẫn, giờ chắc đã kết hôn từ lâu rồi."
Mắt Tống Cảnh Duệ lạnh lẽo:
"Hừ! Món nợ đó anh còn chưa tính với cô ta. Sau này có cơ hội, anh sẽ xử lý. Hai người họ lúc nào cũng bôi nhọ Vũ Sơ trước mặt anh nhưng anh rất rõ con người Vũ Sơ."
"Vũ Sơ, em có muốn ăn trái cây không?"
Thời Vũ Sơ thật sự mang thai, cô ta gật đầu: "Em muốn ăn cam chua chua ngọt ngọt."
"Được được! Em ngồi yên, anh đi lấy." Tống Cảnh Duệ vui như trẻ con.
Đợi Tống Cảnh Duệ vào bếp.
Tống Giai Kỳ thấp giọng nói: "Đồ ngu."
Thời Vũ Sơ cũng cười độc ác: "Ngốc mới dễ sai khiến. Đúng không?"
"Ha ha..." Tống Giai Kỳ cười đầy gian xảo. Đúng vậy, càng ngốc càng dễ lợi dụng.
Tống Cảnh Duệ nhanh chóng bưng trái cây ra, tự tay bóc cam đút cho Thời Vũ Sơ ăn.
Đến khi Tống Nam Phong trở về, Thời Vũ Sơ chào hỏi xong mới rời đi.
Ngoài cổng, cách đó không xa, xe của Tô Nam Thanh đậu sẵn. Cô thấy xe của Tống Cảnh Duệ đưa Thời Vũ Sơ về.
Vậy nên, tối nay Thời Vũ Sơ đến là để báo với Tống Cảnh Duệ rằng cô ta mang thai.
Tặc! Anh ta còn cười như đứa trẻ mà không biết cái sừng trên đầu đã xanh lè rồi.
Nghĩ đến chuyện nửa năm trước, Tô Nam Thanh cũng thấy giận. Rõ ràng là Thời Vũ Sơ tính kế Tống Cảnh Duệ, vậy mà người bị hãm hại lại là cô.
Nam Chi mới là người bị hại đáng thương nhất đêm đó.
Thế nhưng, chẳng ai tin cô với Nam Chi cả.
Chỉ tin Tống Giai Kỳ và Thời Vũ Sơ.
Thời Vũ Sơ được cưng chiều nên mới ỷ thế hϊếp người.
Còn thường xuyên chửi Nam Chi.
Giờ Nam Chi đã mang thai rồi. Theo tính toán trong ký ức kiếp trước, thì đứa bé đã gần sáu tháng.
Tô Nam Thanh lấy điện thoại ra, gọi cho Nam Chi.
Trước đó cô đi huấn luyện nên không liên lạc được. Giờ không biết có gọi được không.
Cô gọi đi.
"A lô!" Giọng bên kia rất nhỏ nhưng Tô Nam Thanh vẫn nhận ra là Nam Chi.
"Chi Chi, cậu vẫn ổn chứ?" Tô Nam Thanh hỏi.
Nam Chi cười: "Tớ rất ổn, đang nghỉ ngơi ở một hòn đảo nhỏ. Nghe nói cậu cũng rời khỏi nhà họ Tống rồi?"
Tô Nam Thanh khẽ cụp mắt: "Ừ. Đã cắt đứt hoàn toàn với họ rồi."
"Ừ! Cắt đúng lắm. Cả nhà ấy toàn sói đội lốt người. Mình không đυ.ng nổi thì tránh thôi." Giọng Nam Chi có chút bông đùa.
"Chi Chi, bọn mình đã bị hãm hại..."
"Xì, chuyện có gì to tát đâu, đừng để trong lòng. Tống Cảnh Duệ muốn một người phụ nữ bẩn như vậy thì cứ để anh ta lấy. Bọn mình đã làm hết sức, khuyên cũng khuyên rồi, lương tâm thanh thản là được."
"Cứ mặc kệ anh ta, sau này mình chẳng còn liên quan gì nữa."
Tô Nam Thanh biết Nam Chi đang nói cứng miệng. Cô ấy rất yêu Tống Cảnh Duệ. Kiếp trước khi Tống Cảnh Duệ bị bỏ rơi, cô ấy vẫn không nỡ nhìn anh ta chết.
Giờ cô ấy đã mang thai rồi, cứ yên tâm dưỡng thai đi.
"Chi Chi, nếu cậu cần giúp gì, cứ nói với tớ. Dù tớ không còn là con gái nhà họ Tống nhưng tụi mình vẫn là bạn tốt."
Từ khi quay lại nhà họ Tống, cô đã trở thành bạn thân với Nam Chi.
"Thanh Thanh, tớ không sao, đừng lo cho tớ. Ngược lại, cậu biến mất một thời gian, tớ lo chết đi được. Giờ liên lạc lại được, tớ yên tâm rồi."
"Ừ! Có thời gian tớ sẽ gọi lại."
Nam Chi: "Được! Thanh Thanh, cả nhà họ Tống toàn người ăn thịt người, nhà họ Cố cũng vậy, cậu phải cẩn thận. Tớ không ở Thịnh Kinh, không giúp được gì."
"Chi Chi, tớ ổn. Đừng lo cho tớ."
Tô Nam Thanh cúp máy, rồi lái xe rời đi.
Kiếp trước những chuyện có thể thay đổi, cô đều đã cố hết sức.
Chỉ là... cô thấy tò mò chiếc xe của Tống Cảnh Duệ, ai đã động tay vào?
Lẽ nào là Thời Vũ Sơ?
Nhưng nếu cô ta muốn sống yên ổn thì đâu có lý do để làm vậy.
Hay là người con trai khác của Tống Nam Phong?
Chỉ có anh ta là có động cơ lớn nhất.
Tô Nam Thanh nghĩ ngợi. Kiếp trước cô cũng chưa từng gặp người con trai đó.
Tống Nam Phong giấu anh ta kỹ lắm. Còn đưa ra nước ngoài học, năng lực còn giỏi hơn bốn người con của nhà họ Tống.
Khi đó, linh hồn cô bị trói buộc bên cạnh Cố Ngộ Thâm, không thể đi nơi khác.
Chỉ có một lần, cô không đi theo anh. Hôm đó không biết anh đã đi đâu nhưng sau khi về...
Tô Nam Thanh không nghĩ tiếp nữa. Cô tập trung lái xe về nhà.
Về tới nơi, ông và anh trai đã về phòng nghỉ ngơi. Cô nhắn tin báo bình an trong nhóm gia đình, rồi cũng về phòng.
Sau khi rửa mặt, nằm trên giường, cô nghĩ đến chuyện Đường Uyển Oanh sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần nửa tháng sau.
Cô đã nhắc nhở rồi, nếu đối phương không tự đề phòng thì cô cũng hết cách.
Tô Nam Thanh đang thẫn thờ nằm trên giường thì điện thoại bên cạnh đột nhiên reo lên.
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
